GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 231

“Nếu không, anh nói thế này nhé: ANh đối tốt với em, là bởi vì anh

không muốn nhìn thấy một cô gái trẻ trung xinh xắn, vô cùng tài hoa như
em phải chịu đủ sự ức hiếp, chịu nhiều nỗi nhọc nhằn, vì vậy anh muốn
giúp em…” Trác Siêu Việt hắng giọng, nghiêm túc nói: “Là một quân nhân
đã xuất ngũ, từ trước tới giờ anh chưa từng quên sự giáo dục của Đảng và
nhà nước, phải vì nhân dân phục vụ, trừng trị cái ác, biểu dương cái thiện…
Anh nói như vậy trong lòng em đã dễ chịu hơn chưa?”

Mộc Mộc sững người lại, cô phát hiện ra mình càng ngày càng không

hiểu anh, trong nụ cười thiên biến vạn hóa của anh, đâu là thật, đâu là giả?

Thấy sắc mặt cô đã bớt giận dữ, Trác Siêu Việt chuyển sang ngữ điệu

bông đùa: “Em chơi piano hay như vậy, sau khi học hành chuyên nghiệp ở
Học viện Âm nhạc, chưa biết chừng sau này có thể trở thành một nhà soạn
nhạc… Khi nào em thành công, nhớ đừng quên báo đáp anh đấy nhé!”

Lần này, Mộc Mộc thực sự đã bị anh làm cho tức đến nỗi không thể nói

gì được nữa. có đánh mắng anh cũng không được, vậy là, cô hằn học giật
lấy chai nước suối trong tay anh, uống một hơi hết hơn nửa chai, cổ họng
khô rát đã dịu đi nhiều, lồng ngực tắc nghẹn vì tức giận cũng được giải tỏa.

“Hết giận rồi à?” Anh cười hỏi. “Anh mời em đi ăn lẩu cho hạ hỏa nhé,

thế nào?”

“Anh cố ý nói những lời đó, đúng không?”

Nụ cười của anh có chút đờ đẫn.

“Anh cố ý nói những lời làm tổn thương người khác là muốn để em hiểu

rằng, anh không hoàn mỹ như em tưởng tượng, anh hoàn toàn không xứng
đáng để em yêu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.