GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 229

“Cho dù chúng ta không quen biết nhau, anh cũng sẽ giúp em, huống hồ

anh còn là người đàn ông đầu tiên của em, làm cho em một việc gì đó cũng
đáng thôi…” Giọng nói lạnh lùng vô tình của anh đã giẫm đạp tan tành chút
lòng tự trọng của Mộc Mộc.

“Tôi đáng thương đấy!” Bản tính ương bướng từ trong xương tủy lại trỗi

dậy, cô ngắt lời anh, dùng toàn bộ sức lực hét lên với anh. “Tôi là đồ ngu
ngốc nực cười! Nhưng tôi không cần anh thương hại! Trác Siêu Việt, hãy
thu lại cái vẻ thương hại của anh lại! Tôi không cần điều đó! Tôi dù có sa
đoạc tới mức ngày nào cũng đi bán mình, cũng không cần anh phải thương
hại tôi.”

Hét xong, không đợi anh nói, Mộc Mộc quay người chạy ra khỏi con

đường nhỏ râm mát. Cô cứ chạy về phía trước, cảnh vật xung quanh chao
đảo, cô không phân biệt được phương hướng, cũng không nghĩ xem mình
cần đi đâu, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, không muốn nghe thấy tiếng cười
đầy chế giễu của Trác Siêu Việt nữa.

Cô cứ nghĩ nhà tù và cây gậy tàn khốc của giám ngục đã mài nhẵn sự

ương bướng và gai góc của cô, bất cứ điều gì cô cũng có thể nhẫn nhịn, hóa
ra, cô đã nhầm, Trác Siêu Việt vẫn có thể khiêu khích được chút kiêu ngạo
còn sót lại trong xương tủy cô.

Cô tức giận, phẫn nộ, căm hận anh, thậm chí còn có chút ân hận vì đã

quen biết anh.

Anh không nên phá hoại hình ảnh đẹp đẽ đó trong lòng cô. Cũng giống

như một quyển sách mà cô rất yêu thích, ngày nào cũng nang niu trên tay
không nỡ mở ra đọc, bỗng nhiên một ngày nào đó mở ra xem, phát hiện bên
trong đã bị người ta gạch xóa lem nhem, bộ mặt đã bị thay đổi hoàn toàn.

Chạy được mười mấy phút, Mộc Mộc đã mệt đứt hơi, chuyển sang đi

bộ, sau đó, khi không còn hơi sức để đi tiếp, cô vịn tay vào một cái cây bên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.