GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 234

“Bố!” Tô Nghiêu đứng yên không động đậy: “Mộc Mộc, em ấy… em ấy

đã phải ngồi tù rồi, bố hãy tha thứ cho em ấy đi.”

Người đi đường cứ ngỡ có chuyện ẩu đả, xúm lại xem trò vui.

“Tha thứ?! Chú Hai con nuôi dưỡng nó suốt mười bảy năm, yêu thương

như con đẻ, cuối cùng lại chết trong tay nó. Nó đã hết hạn bốn năm tù rồi
ư?” Bác hét lạc cả giọng, túm lấy áo con trai, gắng hết sức lôi anh vào trong
xe. “Bối nói cho con biết, cho dù nó có chết phơi xác ở đầu đường xó chợ,
cũng chưa đền hết tội, con không được phép nhớ tời nó nữa.”

“Hôm nay sao lại xui xẻo thế, vừa ra cửa đã gặp sát tinh!” Bác gái của

cô cũng tỏ rõ thái độ khinh bỉ, nhổ một bãi nước bọt, trúng vào ống quần
của Mộc Mộc. “Được rồi, được rồi, lên xe thôi, chúng ta có quyền coi như
nó đã chết rồi.”

Tô Nghiêu khó xử nhìn khuôn mặt đang sa sầm lại của bố, thở dài một

tiếng, mở cửa xe, bước vào trong.

Mộc Mộc không đuổi theo nữa, lặng lẽ rút khăn giấy từ trong túi ra,

khom lưng ngồi xuống đất, lau vết nước bọt trên ống quần, từng giọt nước
mắt rơi xuống đất.

Mọi người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, có người nói: “Thật không thể

nhận ra được, con bé này dịu dàng yếu ớt, thế mà lại ác như vậy!”

Có người phụ nữ nói: “Biết người biết mặt, không biết lòng.”

“Xí!”

“Cút!” Giọng nói lạnh lùng của Trác Siêu Việt đã chặn đứng sự chỉ chỏ

của mọi người. Những người đứng xem ở đó đều bàng hoàng trước vẻ lạnh
lùng của anh, che miệng thì thầm rồi tự tản đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.