GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 304

Sau khi chăm chú nhìn ra cửa chờ đợi suốt hai giờ đồng hồ, Mộc Mộc

thực sự không thể ngồi yên được nữa, liếc mắt nhìn Trác Siêu Nhiên đang
chìm sâu trong giấc ngủ, thấy khuôn mặt khi ngủ của anh bình thản, cô khe
khẽ rút tay lại, rón rén đi ra khỏi phòng bệnh.

Đèn điện ở hành lang đã tắt đi vài bóng, ánh sáng có phần tối mờ, trong

ánh sáng đó, bóng của Trác Siêu Việt bị kéo ra rất dài, rất nhạt.

Cô bước tới bên anh, nhìn theo ánh mắt của anh, ngoài sự cô đơn lạnh

lẽo của các vì sao, chẳng có thứ gì khác cả.

Cô không làm phiền anh, cùng anh ngắm những ngôi sao trên bầu trời.

Không biết vì sao, bầu trời sao đêm nay sáng vô cùng.

“Anh đang nghĩ…” Trác Siêu Việt vẫn nhìn lên bầu trời sao, “Nếu người

đàn ông trên giường bệnh kia không phải là anh trai anh, anh sẽ nói với em,
đây là thời cơ thích hợp nhất để hai người chia tay nhau. Khi anh ấy cần tới
em nhất, em lại bỏ đi, anh ấy tuyệt đối sẽ không nhớ đến người phụ nữ “vô
tình” như vậy, anh ấy sẽ hoàn toàn quên em. Em không cần phải cảm thấy
có lỗi với anh ấy, không yêu anh ấy, đó không phải là lỗi của em.”

Cô chăm chú lắng nghe, không đưa ra bất kỳ ý kiến gì.

“Em có biết không? Giờ đây em ở lại chăm sóc cho anh ấy chỉ càng

khiến anh ấy thêm cảm động, thêm yêu em, càng không thể quên được em.”
Anh thu ánh mắt lại, quay sang nhìn cô, “Em lừa dối anh ấy, mới là sai lầm
không thể tha thứ.”

“Đáng tiếc, anh ấy là anh trai của anh.” Mộc Mộc chỉ ra sự thật.

“Vì vậy, anh chỉ có thể nói với em rằng, người đàn ông như anh ấy, em

đã bỏ qua rồi, sẽ không thể nào gặp lại được một người như thế nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.