GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 313

Cô cầm cây bút ở trên bàn, run rẩy viết: “Cô ấy đã hối hận chưa?”

Bác sĩ Trần nắm lấy bàn tay đang viết chữ của cô, “Tại sao phải hối hận?

Bởi vì mẹ của cô ấy đã qua đời ư? Họ không có cơ hội để đoàn tụ? Tôi nghĩ
rằng, mẹ của cô ấy ít nhất đã sống thêm được một thời gian nữa, bà ấy ít
nhất cũng đã ra đi một cách có thể diện…”

Mộc Mộc nhắm mắt lại, gật gật đầu.

Cô cũng không hối hận, cô thực sự đã có lỗi với bố, nhưng cô đã cứu

được tính mạng của mẹ, mặc dù mẹ chỉ sống thêm được một năm, bà ít nhất
đã dống thêm được một năm nữa, biết được rất nhiều chuyện mà bà muốn
biết, trong bức di chúc cuối cùng của bà, Mộc Mộc đã đọc được sự sám hối,
cảm kích và tỉnh ngộ của bà…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.