GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 311

rằng cuộc sống như vậy sẽ kéo dài mãi… Bỗng nhiên có một hôm, một sự
việc ngoài ý muốn đã xảy ra.”

Mộc Mộc tròn xoe mắt, bất giác bị cuốn hút vào trong câu chuyện của

cô ấy.

“Bố mẹ cô ấy xảy ra cãi lộn, mâu thuẫn càng lúc càng gay gắt. Sau đó,

họ bắt đầu đánh lộn, mẹ cô ấy bỗng nhiên như nổi cơn điên, cầm dao đâm
về phía bố cô ấy…”

Bàn tay cô không kiềm chế nổi sự run rẩy, nước trà trong cốc sóng sánh,

cô dường như có thể nhìn thấy hình ảnh bố mẹ đang gây lộn với nhau qua
từng vòng xoáy trong cốc trà, bố và mẹ đang giằng co, mẹ đnag hết hơi cạn
sức gào thét, “Anh đừng nghĩ rằng tôi không biết những chuyện xấu xa của
các người?!”

“Cô trách móc chúng tôi cái gì chứ, được, tôi thừa nhận, tôi yêu cô ấy!”

Hai người càng đánh lộn lại càng hung dữ, mẹ tát vào mặt bố, bố túm

tóc, đập đầu mẹ vào cửa, giống như hai con thú hoang, chỉ hận một nỗi
không thể băm vằm đối phương ra thành trăm mảnh.

Mộc Mộc sợ đến nỗi bật khóc nức nở, lao tới ôm lấy bố, “Bố, đừng! Bố

đừng đánh nữa… Con xin bố…”

Nước mắt của cô cuối cùng cũng khiến bố bình tĩnh lại, ông ôm lấy cô,

dịu dàng vỗ về: “Mộc Mộc, đừng sợ! Bố đưa con đi, mẹ con, bà ấy điên
rồi…”

Mẹ cô thật sự đã hóa điên, đầu tóc rối bù rũ rượi cầm dao lao tới, đó

dường như là một nỗi oán hận đã bị đè nén suốt mười bảy năm trời, bùng
phát nhấn chìm hết cả lý trí, cũng là một tình yêu ngọc đá cùng tan nát.

Lưỡi dao cắm thẳng vào trái tim của bố…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.