GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 367

làm sinh thiết thận, cô cố ý đến xem bệnh án của Trác Siêu Nhiên, mắt của
anh hồi phục rất tốt, tuần sau có thể xuất viện về nhà nghỉ ngơi.

Làm xong sinh thiết, Mộc Mộc lại tới trước cửa phòng bệnh của Trác

Siêu Nhiên len lén nhìn vào bên trong, trạng thái tinh thần của anh rất tốt,
sắc mặt xem ra rất mạnh khỏe. Mẹ anh đang ngồi cạnh giường trò chuyện
với anh, còn cẩn thận giúp anh cử động các ngón tay bên cánh tay đang
truyền dịch.

Trong phòng bệnh, cô không nhìn thấy Trác Siêu Việt, đã nhiều ngày

không gặp, cũng không có tin tức gì của anh, cô rất muốn được đứng từ xa
nhìn ngắm anh một chút, để biết rằng anh vẫn đang sống tốt. Đáng tiếc, cô
đã đưa mắt tìm kiếm vài vòng khắp phòng bệnh, từ đầu tới cuối vẫ không
thấy hình bóng của Trác Siêu Việt.

Cuối cùng, cô chỉ thất vọng ra về.

Sau khi từ bệnh viện trở về, Mộc Mộc mở máy điện thoại, suốt mấy

ngày luôn lo lắng chờ đợi kết quả từ bác sĩ Trương, chốc chốc lại giở điện
thoại ra xem có cuộc gọi nhỡ nào không.

Đêm khuya, chiếc điện thoại đang đặt trên bàn bỗng đổ chuông, cô vội

vàng cầm điện thoại lên, vừa nhìn thấy tên người gọi hiện lên trên màn
hình, chiếc điện thoại liền bị rơi xuống bàn. Cô ôm lấy cơ thể đang cuộn
tròn của mình, ép bản thân không được nghe điện thoại, cũng không được
nhìn vào dóng tên hiển thị trên màn hình.

“Chị Mộc Mộc, sao chị không nghe điện thoại?” Cô bé ở giường trên

thò đầu xuống, trên khuôn mặt còn đỏ ửng bừng bừng khí thế, so với mấy
cô bé này, Mộc Mộc cảm giác bản thân mình đã già, sắp sửa biến thành một
nắm xương khô.

“ Điện thoại quấy rối.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.