GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 382

Anh đứng thẳng người lên, hai tay nắm chặt hai đùi cô, kéo về phía sau,

toàn thân anh đồng thời lại nhích về phía trước, cứ thế đâm thẳng vào nơi
sâu nhất của sự ấm áp.

“A…” Mộc Mộc cắn chặt môi, đau đến nỗi toàn thân bỗng nhiên trở nên

căng cứng, hai chân cô kẹp chặt lấy eo anh.

Đã nhiều năm không gặp, cô đã trưởng thành rồi, khi mặc quần áo rộng

rãi bên ngoài, nhìn cô có vẻ gầy mảnh, nhưng thực ra những chỗ cần có da
thịt đều rất vừa vặn, đủ để kích thích dã tính nguyên thủy nhất của người
đàn ông.

Anh chậm rãi rút ra, rồi lại dùng toàn lực để dấn sâu vào, lần này, toàn

bộ dục vọng của anh đã chiếm đoạt cô, niềm khoái lạc cuồng nhiệt lan tỏa
từ nơi đnag gắn kết với nhau chặt chẽ nhất, anh khẽ rên lên một tiếng…

“Ự!” Mộc Mộc rên rỉ khó chịu, cơ thể run rẩy dữ dội trong đau đớn.

không phải chỉ có lần đầu tiên mới đau, hôm nay đã là lần thứ hai của cô…
Ồ, không phải là lần thứ hai, là lần thứ… Cô cũng không đếm rõ được đó là
lần thứ mấy nữa, sao vẫn còn đau như vậy?

Cuối cùng đã nghe được tiếng rên rỉ vừa đau đớn vừa mãn nguyện của

cô dưới cơ thể mình, máu nóng trong người anh cuồn cuộn trào dâng, anh
hưng phấn rút ra rồi lại tàn bạo tấn công vào bên trong thêm một lần nữa.

“A!” Bàn tay cô nắm chặt lấy tấm ga trải giường phía dưới, đau đớn cầu

cứu, “Không, đừng…”

“Có cần thiết phải hét to như vậy không? Thiết bị cách âm ở đây không

tốt lắm, phòng bên cạnh không biết, lại tưởng anh đang cưỡng bức em.”

Cô chống khuỷu tay nhổm dậy, khuôn mặt đỏ ửng, khe khẽ hỏi: “Hơi

đau, anh nhẹ hơn một chút được không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.