“Thế ư?” Mộc Mộc vội vàng né tránh, đứng lên cầm lấy túi xách của
mình, “À, em đi xem bác sĩ Trương đã quay lại chưa, có cơ hội chúng ta lại
tiếp tục nói chuyện nhé.”
“Ừm.” anh gật đầu, không nói gì nữa.
Một cú chạm vai khe khẽ ở cửa phòng bệnh, họ không nói gì, chỉ nhìn
nhau môt cái, rồi vội vàng lảng tránh sang hướng khác.
Chỉ đáng tiếc, có một số chuyện có thể che giấu, có một số chuyện lại
ngược lại, càng lấp liếm càng lộ ra!
Khi Mộc Mộc tới văn phòng của bác sĩ Trương, bác sĩ vừa mới về đến
nơi, lấy kết quả sinh thiết của cô và một số tài liệu liên quan tới việc hiến
thận từ trong ngăn kéo ra.
“Người nhà bệnh nhân rất muốn gặp cô.” Bác sĩ Trương nói, lấy một
tấm danh thiếp của Tô Nghiêu ra đưa cho cô, “Tôi không nói với anh ấy
rằng cô là ai, anh ấy chỉ muốn gặp cô để nói lời cảm ơn.”
Trước khi tiến hành làm sinh thiết, vì không muốn bác trai biết ai là
người muốn hiện tặng thận, Mộc Mộc đã xin bác sĩ Trương giữ bí mật cho
cô. Nhưng bác sĩ Trương cũng cho cô biết, với việc cấy ghép thận ở thể
trạng sống, người hiến tặng rất khó giữ kín thân phận.
Do dự một lát, Mộc Mộc gật gật đầu: “Thôi được, tôi sẽ liên lạc với anh
ấy.”
Cảm ơn bác sĩ Trương, Mộc Mộc cầm kết quả sinh thiết, đang chuẩn bị
ra về, vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Trác Siêu Việt đang đứng trước cửa ra
vào, “Sao anh lại ở đây?”
Trác Siêu Việt giật lấy sổ tài liệu trong tay cô, liếc mắt đọc qua, sắc mặt
tối sầm lại một cách đáng sợ, “Chẳng phải anh đã nhận lời với em rằng sẽ