bà ấy không nói cho em biết, để đến chết em vẫn cứ nghĩ rằng bố đẻ của em
là một người ruồng rẫy vợ con, bố nuôi của em không bằng loài cầm thú.”
Anh không nói gì, dang rộng hai cánh tay, ôm cô vào lòng, lòng bàn tay
ấm áp vuốt ve trên đầu cô, “Tất cả đều đã qua rồi, đừng giày vò bản thân
mình nữa.”
Cô ôm chặt lấy anh, vùi mặt vào lồng ngực anh, gắng hế sức để hấp thụ
hơi ấm trên người anh. “Anh có biết cảm giác khi chết như thế nào không?”
Mộc Mộc mãi mãi không bao giờ quên ngày hôm đó, trời rất âm u, gió
lớn gầm gào, cơn mưa dường như có thể từ trên trời trút xuống bất cứ lúc
nào.
Trong phòng gặp mặt u ám, Kiều Nghi Kiệt đưa cho cô một bức di thư.
“Mẹ nuôi của em đã đi rồi, đây là di vật mà bà ấy nhờ anh chuyển tới em.”
Cô lắc đầu quầy quậy, dùng toàn bộ sức lực níu kéo áo của Kiều Nghi
Kiệt, hét lên một cách vô thanh: “Anh nói dối em! Anh nói dối em!”
Trước khi nhân viên quản giáo thô bạo lôi cô đi, Kiều Nghi Kiệt đuổi
theo kịp, nhét bức thư vào trong tay cô.
Đọc hết bức di thư, cô mới biết rằng, mẹ nuôi cô vì bị ức chế tinh thần
trong một thời gian dài, trở nên u uất, đa nghi, suốt ngày ghen bóng ghen
gió, cho dù chồng bà giải thích như thế nào, bà vẫn luôn tin rằng ông có ý
đồ mờ ám với con gái nuôi, dù ông đã chết rồi, bà vẫn cho rằng ông chết là
xứng đáng.
Cho tới một ngày, khi đang sắp xếp lại đồ đạc cũ, bà phát hiện trong một
tập nhạc tuyển dành cho đàn piano cũ có kẹp một tờ “Giấy chứng nhận
quan hệ cha con ADN”, trong cột mối quan hệ đã viết rất rõ hai chữ “bố
con”, bà mới hoàn toàn tỉnh ngộ, hóa ra, bà đã sai rồi.