GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 420

Hối hận, tự trách, day dứt khiến tinh thần của bà bị suy sụp nghiêm

trọng, hai tháng sau, vì bị suy tim, bà đã ra đi trong bệnh viện… Trước khi
chết, bà viết một bức thư cuối cùng cho Mộc Mộc, hy vọng cô sẽ biết chân
tướng sự việc, cũng hy vọng cô sẽ tha thứ cho bà.

Nhưng bà lại không thể ngờ rằng, bức thư của bà suýt nữa cũng lấy đi cả

tính mạng của Mộc Mộc!

Hai năm với cuộc sống ngục tù không được nhìn thấy ánh mặt trời, cơ

thể luôn bị những cơn đau giày vò triền miên, thêm vào đó là một cú sốc tàn
khốc về mặt tinh thần, trong đêm mưa to gió lớn đó, Mộc Mộc đã lựa chọn
con đường tự sát.

“Em đã từng thử qua…” Đã nhiều năm qua đi, cô đã bình tĩnh hơn

nhiêu, có thể kể lại một cách bình thản: “Rất lạnh, từng giọt, từng giọt máu
trên cơ thể cứ dần dần trở nên lạnh lẽo, em rất nhớ bố em, mẹ em… và cả
anh nữa, sau đó, em bỗng nhiên nhớ ra, nếu em chết đi, em sẽ không còn cơ
hội được làm bạn gái của anh, không còn cơ hội hẹn hò với anh, cùng anh
đi xem phim, không còn cơ hội níu lấy tay anh cùng đi dạo phố…”

“Đừng nói nữa…” Anh ôm chặt cơ thể đang run rẩy của cô, cơ thể cao

lớn của anh cũng khẽ run run.

“Anh không cần phải thương hại em, em nói cho anh những điều đó,

không phải là vì muốn được anh thương hại. Em chỉ hy vọng anh hiểu được
tại sao em lại muốn cứu bác em. Ông ấy có vợ, có con trai, ông ấy nhất định
sẽ còn nhiều điều lưu luyến… Còn em, một đứa con gái mồ côi không cha
không mẹ, thiếu cái gì, mất cái gì, cũng không ai buồn quan tâm.”

“Anh quan tâm.”

Anh quan tâm?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.