GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 430

hạnh phúc nhất dưới gầm trời này… cho tới khi em gặp lại anh ấy, em mới
biết rằng, em đã sai lầm một cách vô lý.”

“Nếu đã biết mình nhận nhầm người rồi, tại sao em không nói với anh?”

Giọng nói của anh bất giác cao vút lên, “Lúc đó, chưa ai biết về mối quan
hệ của chúng ta, sai lầm nào cũng có thể sửa chữa kịp thời!”

“Cho dù anh tin hay không tin, anh ấy thật sự rất để tâm tới cảm nhận

của anh.” Mộc Mộc bẻ những ngón tay đang lạnh tới nỗi run lên, chậm rãi
nói, “Anh ấy không muốn em nói cho anh biết, sợ rằng anh sẽ không có
cách nào chấp nhận quá khứ của chúng em…”

“Quá khứ của hai người? Hai người đã từng có quá khứ gì?”

Mộc Mộc khẽ khàng nhìn xung quanh, “Đây không phải là nơi để nói

chuyện. Chúng ta tìm một nơi để ngồi xuống nói chuyện thoải mái nhé.”

Trác Siêu Nhiên nhìn đám sinh viên đi qua đi lại, phát hiện ra không ít

người khi đi ngang qua đều có ánh mắt hiếu kỳ, ánh mắt họ khi nhìn anh
giống như đang xem gấu trúc trong vườn bách thú vậy.

Anh gật gật đầu. “Được thôi.”

Mộc Mộc dẫn Trác Siêu Nhiên tới một nhà hàng đồ ăn Tây theo kiểu

Nga ở gần trường học. Vào thời điểm này, đám sinh viên đã ăn tối xong, chỉ
còn lại vài đôi uyên ương ngồi bên nhau trong những góc khuất ít ánh đèn,
trong giai điệu chậm rãi của các ca khúc Nga, chuyện trò tâm sự.

Họ chọn một chỗ được ngăn cách bởi tấm mành tua rua màu tím, ngồi

xuống, gọi một ấm hồng trà.

Yên lặng ngồi đối diện hồi lâu, Trác Siêu Nhiên bê cốc trà lên miệng,

không biết là do nước trà rất ấm, hay là vì những giai điệu thư thả của các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.