GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 539

Về đến phòng ký túc xá, đám bạn cùng phòng vừa nhìn thấy cô bước

vào, đều rất ngạc nhiên.

“Mộc Mộc, cậu về từ khi nào vậy? Mấy ngày vừa rồi cậu đi đâu thế?”

“Đi đến một thành phố khác với bạn.”

“Bạn trai à?”

Cô cười trừ một tiếng, không phủ nhận, ngồi xổm xuống nền nhà mở va

li ra.

“Hạnh phúc quá!” Đám bạn cùng phòng lập tức truy hỏi xem cô đã đi

đâu, có phải đã rất vui không với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.

Mộc Mộc đang không biết phải trả lời thế nào, một cô bạn vốn không

thích cô cho lắm, lạnh lung liếc nhìn cô một cái, nói: “Mấy hôm trước, thầy
giáo chủ nhiệm đã tới tìm cậu, dặn cậu khi nào quay về thì tới gặp thầy ấy.”

Mộc Mộc không hề lưu tâm, dù sao cô cũng đã chuẩn bị thôi học, việc

trốn học đối với cô đã không còn trở nên quan trọng nữa rồi. Nhưng nghĩ
đến chuyện nếu cô còn ở lại trong phòng ký túc, sẽ bị đám bạn cùng phòng
thẩm vấn điên cuồng, cô thà rằng đến để nghe những lời trách mắng của
thầy giáo chủ nhiệm còn hơn.

Sau khi thu dọn qua quýt hành lý, Mộc Mộc tới văn phòng của thầy giáo

chủ nhiệm.

Vừa bước vào phòng làm việc của thẩy chủ nhiệm, thầy giáo không

những k phê bình cô, còn hỏi thăm cô một cách rất quan tâm, hỏi cô có cần
ông giúp đỡ gì không.

Mộc Mộc khe khẽ nhìn về phía cửa kính, trong đó phản chiếu rõ hình

ảnh của cô, sắc mặt trắng nhợt, quầng mắt thâm đen một cách đáng sợ, mái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.