GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 545

Nói như vậy, trường học sẽ vì thế mà nhận được thêm nhiều khoản tiền

quyên góp từ thiện.

Nghĩ tới việc trường học đang cần phải sửa gấp mái nhà của phòng học,

Mộc Mộc liếc nhìn đồng hồ đeo tay, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh,: “Phóng
viên Diêu, mời cô ngồi. Tôi có ba mươi phút rảnh rỗi.”

“Cảm ơn!” Cô phóng viên họ Diêu vội vàng lấy máy ghi âm và sổ ghi

chép ra, bắt đầu đi vào chủ đề chính: “Tang Cát, chào cô! Xin hỏi cô là
người vùng nào?”

“Một nơi bốn mùa rõ ràng, non xanh nước biếc”

Thấy Mộc Mộc có ý muốn né tránh câu trả lời, cô phóng viên họ Diêu

cũng không truy hỏi nữa. “Vậy tại sao cô lại tới Tây Tạng? Tại sao lại quyết
định trở thành một cô giáo ở miền núi?”

Mộc Mộc cúi đầu, chỉnh sửa lại vạt váy trên đầu gối, có một số chuyện

cũ cũng như những nếp gấp ở vạt váy, bị kim chỉ may chặt lại, dù thế nào
cũng không vuốt phẳng được, vì vậy cô chỉ có thể lựa chọn sẽ không nhớ
lại.

“Bởi vì tôi đọc được một bài báo trên tạp chí, biết được ở vùng miền núi

Tây Tạng có một thôn bản không có giáo viên tiểu học, bọn trẻ rất đáng
thương… Tôi hy vọng có thể làm một điều gì đó giúp chúng. Không ngờ tôi
vừa tới trường học, hiệu trưởng liền giống như vừa gặp một vị cứu tinh,
không hỏi han kỹ lưỡng gì cả, kéo thẳng tôi vào lớp học, giới thiệu với bọn
trẻ rằng tôi là cô giáo mới của chúng.”

Nhớ lại cảnh tượng đó, Mộc Mộc vẫn cảm khái muôn phần.

Trong tưởng tượng của cô, Sát Nhã là một mảnh đất thuần khiết nhất

trong thời đại không nơi đâu là không phổ cập thông tin như bây giờ, thảo
nguyên xanh mênh mông bao la, bầu trời trong xanh như vừa được gột rửa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.