GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 547

cô có thể giới thiệu sơ qua hai người đã quen biết nhau như thế nào
không?”

Cô phóng viên họ Diêu lại nhắc tới nhân vật tên tuổi Thân Dịch Thiên,

Mộc Mộc cũng không cảm thấy bất ngờ, bởi vì đây là một thiên tài được
công nhận trong giới âm nhạc nhưng từ trước đến nay thường rất kín tiếng,
không hay lộ diện, chưa từng xuất hiện ở những nơi công cộng, báo giới
đương nhiên là rất có hứng thú với ông.

Mộc Mộc do dự một lát, “Tôi nghĩ chắc mọi người hiểu lầm rồi, tôi

không phải là học sinh của thầy Thân. Hai chúng tôi chỉ là tương đối thân
quen mà thôi, bởi vì ông thường xuyên tới trường học của chúng tôi dạy
nhạc, quyên tặng đồ đạc.”

“Hiểu nhầm? Nhưng lần trước, khi cô tham gia cuộc thi đàn piano, Thân

tiên sinh đã đích thân tới nghe cô biểu diễn, còn giới thiệu với hội đồng
thẩm định rằng cô là học trò của ông ấy.”

Nhắc tới chuyện này, Mộc Mộc vẫn còn cảm thấy hờn giận, bậc cao niên

đó đã cầm tờ quảng cáo cuộc thi đàn piano tới tìm cô, cố gắng thuyết phục
cô tham gia, cô không nỡ từ chối ông, mới miễn cưỡng tham gia thử, không
ngờ sau khi cuộc thi kết thúc, ông đưa cô đi giới thiệu khắp nơi, giống như
đang trưng bày báu vật vậy.

Thấy vẻ mặt quan sát một cách chăm chú của cô phóng viên họ Diêu,

chờ đợi câu trả lời của cô, Mộc Mộc mỉm cười. “ Ồ, vậy thì lần sau có cơ
hội gặp lại ông ấy, tôi sẽ hỏi thử xem ông ấy có đồng ý nhận tôi làm học
sinh không. Nếu ông ấy đồng ý, tôi nhất định phải chân trọng cơ hội bái sư
học nghệ này.”

Cô phóng viên họ Diêu đang định nói câu gì đó, Mộc Mộc nghe thấy

người phụ trách buổi biểu diễn từ thiện đang gọi cô, thấy thời gian cũng đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.