Có lẽ anh có thể không để ý, nhưng cô không thể, bởi vì khi nhìn khuôn
mặt giống hệt nhau đó, cô không thể kìm nén được nỗi nhớ anh, không thể
khống chế được ánh mắt của mình, sẽ không tìm kiêm khắp nơi…
Không thích một người có thể giả vờ yêu thích, nhưng khi đã yêu thích
một người, sự kiếm tìm trong ánh mắt đó, cô lại không có cách nào che giấu
được…
Trác Siêu Nhiên sớm muộn gì cũng sẽ nhận ra, trừ phi anh ấy không thể
nhìn thấy được nữa!
Tiếng khóa cửa vang lên một tiếng, cô muốn kêu lên: “Có người”,
nhưng lại không thể kêu thành tiếng.
Bất ngờ, khóa cửa được mở ra, tiếp đó, cô nhìn thấy khuôn mặt giá lạnh
của Trác Siêu Việt. cô sợ đến nỗi vội vàng che ngực lại, quay lưng về phía
anh.
“Anh muốn làm gì vậy? Đi ra.” Cô nói xong, mới phát hiện ra mình
đang đứng quay lưng về phía anh, anh hoàn toàn không thể đọc được khẩu
hình của cô.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, Mộc Mộc nghĩ rằng Trác Siêu Việt đã đi ra
rồi, thử quay đầu lại, kinh ngạc phát hiển ra, anh vẫn đứng ngoài cửa chăm
chú nhìn cơ thể khỏa thân của cô.
“Anh…” Đôi môi cô run rẩy, “Anh muốn làm gì?”
“Cô nói thử xem?” Anh bước đến bên cô, ôm chầm lấy cô từ phía sau,
đôi môi anh áp lên mặt cô, hít hà mùi sữa tắm trên người cô, “Có cần tôi
giúp cô tắm rửa không?”
Cô bị khiếp sợ bởi ánh mắt thâm trầm của anh, hoàn toàn đờ đẫn, gắng
gượng gỡ tay anh, hy vọng anh sẽ buông cô ra.