GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 587

“Đừng giả vờ nữa, không phải là chưa từng để tôi tắm rửa hộ… Hơn

nữa, còn chỗ nào trên người cô mà tôi chưa từng chạm tới?” Giọng nói của
anh không chút hơi ấm, lại càng trở nên đáng sợ.

Ngón tay lạnh lẽo bóp chặt lấy bầu ngực cô.

Cô lạnh đến nỗi toàn thân run rẩy, muốn cầu xin anh, nhưng lại không

phát ra được âm thanh, lo sợ đến nỗi mồ hôi cứ tuôn rơi từ trên trán.

Cô không hiểu được, tại sao anh của ngày hôm nay lại đáng sợ như vậy,

trong ánh mắt luôn có một tia nhìn hằn học vô cùng sâu sắc.

Anh cúi người hôn lên vai cô, sức hút càng lúc càng mạnh, cô đau đớn,

muốn né tránh, nhưng phần eo của cô bất đắc dĩ đã bị anh khống chế một
cách chật cứng, hoàn toàn không thể động đậy nổi.

“Nói cho tôi biết, có phải cô đã giết bố nuôi cô không?”

“Chẳng phải anh đã nói là sẽ không hỏi hay sao?” Cô quay mặt, cố gắng

để anh nhìn thấy khẩu hình của cô.

“Ông ấy đã chạm tới cô chưa?” Anh cười u ám, bàn tay lướt đi lướt lại

trên cơ thể cô, mỗi nơi bàn tay anh đi qua, đều để lại một cảm giác nhói
đau. “Giống như tôi đang làm thế này?”

Cô cắn chặt môi, lắc đầu thật mạnh. Ông chưa từng, chưa từng bao giờ

làm như vậy, ông rất yêu thương cô, dùng toàn bộ tình yêu thương để yêu
cô! Nhưng cô lại…

Trác Siêu Việt buông bàn tay đang đặt lên eo cô ra, xoay người cô lại,

ngón tay nắm chặt vào xương hàm của cô, nâng mặt cô lên, “Nói thật đi, tại
sao cô lại tới tìm tôi? Vì tiền? Hay là vì…”

“Bởi vì em thích anh.” Đôi môi cô run rẩy nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.