GIÓ MÙA HÈ - Trang 133

David đưa tay lên giảng hòa. “Tôi không phải đến đây để buộc tội bà

bất cứ điều gì, bà Hollister. Chỉ là muốn hỏi xem liệu bà có thể cung cấp tin
tức nào không. Bà có nghĩ Darby nói đúng? Rằng hai vụ việc có mối liên
quan nào đó?

Và nếu có, liệu bà có biết ai ghét Henry đến mức phải giết ông ấy

không?”

Amanda nghiêng người về phía trước với cốc cà phê đã được rót đầy

một nửa. Bàn tay bà run rẩy, suýt nữa làm sánh vài giọt ra ngoài trước khi
kịp đưa lên miệng hớp một ngụm. “Nếu tôi biết, anh có tin tôi chịu giữ kín
sự thật trong suốt năm năm qua?” Đôi mắt xanh của bà đầy ắp nỗi tức giận,
bà cáu kỉnh đặt chiếc cốc trở lại đĩa, làm một tiếng lách cách lớn vang lên.
“Tôi có vấn đề với cháu trai tôi. Tất cả mọi người ở cái thung lũng này đều
biết. Nhưng vấn đề đã chấm dứt từ khi tôi tuyên bố tuyệt giao với nó. Vợ
nó, Marie là một đứa xinh xắn đáng yêu, tôi coi nó như cháu gái và tôi yêu
bọn trẻ, đặc biệt là Rachel. Nếu biết kẻ nào đã nổ súng vào gia đình nó, tôi
đã tự mình đi lùng giết hắn từ lâu rồi.”

Joseph quan sát gương mặt Amanda Hollister, mong mỏi sẽ thấy dấu

hiệu của sự giả dối, nhưng lại không tìm ra được. Bà thực sự yêu Marie
Hollister và bọn trẻ. Hắn không hề nghi ngờ gì về điều đó.

“Tôi hoàn toàn đồng ý rằng đó là một tội ác đáng ghê tởm”, David nói.

“Và làm ơn, đừng nghĩ tôi có ý gì. Tôi chỉ đang cố gắng hoàn thành nhiệm
vụ của mình. Có người bắn lén sau lưng Darby và tôi nhất định phải tìm ra
kẻ đó.”

“Bởi vậy nên anh chạy đến truy vấn kẻ tình nghi lớn nhất sau cái chết

của Henry Hollister?

Amanda quay chiếc xe lăn lại rồi rời khỏi bàn tiếp khách đang bày cà

phê và bánh quy trong phòng đọc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.