GIÓ MÙA HÈ - Trang 150

Rachel chà xát hai cánh tay bọc trong lần áo sơ mi mỏng.

“Tim tôi sẽ đập loạn lên, sau đó gần như sẽ không thở được.” Cô nâng

cổ tay lên đỡ lấy trán, như thể ý nghĩ đó cũng đang làm cô khó thở. “Nếu
không quay vào ngay, tôi sẽ bất tỉnh.”

Joseph không thể tưởng tượng nổi. “Chính xác là cô sợ điều gì ngoài

đó, hả Rachel?”

Cô nhìn chằm chằm hắn, với ánh mắt mở lớn đầy hoang mang. Một

lúc lâu sau, cô thì thào, “Tôi không biết”.

Tại sao chứ, Joseph tự hỏi, hẳn cô và hắn đang chơi ván bài mang tên

kiên nhẫn. Mà không, thất vọng thì đúng hơn. Hắn thậm chí còn chưa kịp
làm gì đã thua rồi. Các quân bài đơn giản sẽ không thể làm thành bộ được.
Có lẽ hắn chỉ đang làm rối tung mọi chuyện lên thôi. Sẽ chẳng được tích sự
gì cả. Chết tiệt, hắn cũng không biết nữa. Nhưng sự thật rành rành khiến
hắn phát chán.

Lúc lâu sau, Joseph lặp lại động tác mình đã làm ít nhất mười lần từ

lúc cô đi vào nhà tắm, vươn vai, rồi xoa xoa sau gáy và nghĩ đến việc đi
ngủ. Rachel đã nghỉ ngơi được hơn hai tiếng rồi, chỉ có điều hắn không
thấy buồn ngủ. Hắn đã quen với việc ban ngày làm việc đến kiệt sức, rồi tối
đến lăn ra ngủ, nhưng hôm nay, ngoài cưỡi ngựa cùng David và tốn ít nước
bọt thì hắn gần như chẳng làm gì. Hắn cần phải vận động nhiều hơn thế
mới có thể ngủ ngon được mỗi đêm.

Joseph vừa chia xong lượt bài mới thì một tiếng thét kinh hoàng vang

lên như xé rách màn đêm.

Hắn giật bắn người, chồm dậy rồi chỉ với hai bước chân đã phóng vèo

đến chỗ cánh cổng. Trong nhà bếp vẫn còn đang sáng đèn và không hề có
dấu hiệu xáo trộn nào hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.