GIÓ MÙA HÈ - Trang 185

“Rõ như ban ngày ấy. Mà anh đang làm gì vậy?”

Joseph đang tìm cách dịch cái bàn sang một bên để hắn có thể lách

qua. “Đừng lo.” Hắn quay lại lấy các thứ dụng cụ. “Sau khi ra ngoài tôi sẽ
đặt nó trở lại chỗ cũ che kín cánh cổng.”

Căn cứ vào những âm thanh ồn ào vọng lại chỗ nhà bếp, Rachel biết,

Joseph đang tiến hành tháo cánh cửa cùng bộ khung trong phòng ngủ của
bố mẹ cô. Cô ngồi trên chiếc ghế lúc trước hắn chỉ, hướng đôi mắt đã khô
cong, nhìn chằm chằm vào cái bàn lật ngửa, bất động trước cánh cổng vòm.
Buddy nằm bên cạnh cô ngáy ngủ. Cô yên tâm hơn một chút, vì thấy nó có
vẻ chán ghét, chẳng quan tâm đến chuyện đang diễn ra ngoài kia.

Cuối cùng, cô nghe thấy tiếng bước chân hướng đến gần phòng ăn lẫn

với tiếng đồ vật cọ xát, va đập mạnh và tiếng lầm bầm chửi rủa. “Rachel?”,
hắn gọi. “Giờ tôi sẽ di chuyển bàn ăn ra chỗ khác. Đừng hoảng sợ mà nổ
súng nhé, được không? Là tôi đây.”

“Tôi là ai?”, cô không cưỡng được hỏi lại.

Im lặng một lúc lâu. “Là tôi, Joseph.” Lại im lặng. “Cô có nghe thấy

không?”

Rachel mỉm cười. “Tôi đoán là có.”

“Xem ai vừa nói đùa kìa. Liệu phép màu có bao giờ biến mất không

nhỉ?”

Cái bàn bị kéo đẩy trên sàn nhà kêu sột soạt và một lúc sau mái đầu

vàng hoe của Joseph lấp ló đằng sau các cạnh gỗ vuông vức. Hắn nhe răng
cười với cô, khiến dạ dày cô nhộn nhạo cả lên. “Chào. Lâu lắm, không
gặp.”

“Chào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.