GIÓ MÙA HÈ - Trang 213

thích nó hay không, ông Bubba. Cứ nhìn thấy lỗ hổng nào trong nhà là cô
ấy lại sợ đến mức không thể kiểm soát nổi ấy.”

“Không nhất thiết phải mở ra mà. Bà Sue Ellen nói chúng ta có thể

xây dựng những bức tường thật cao bằng đá, còn trần nhà bằng song sắt sẽ
được cố định bằng hồ xây và được đè chặt dưới lớp đá phía trên cùng của
mỗi bức tường. Với một cánh cửa sắt vững chãi, khóa chặt từ bên trong, nó
sẽ giống như một pháo đài ngoài trời, bao quanh bởi bốn bức tường đá ở
bốn phía.”

“Tôi không chắc”, Joseph dè dặt đáp. “Phải xem cô ấy phản ứng thế

nào với phần song sắt phía sau mỗi cánh cửa trước đã. Sẽ là vô ích nếu
chúng ta cứ cố xây dựng một thứ gì đó, dù biết chắc cô ấy sẽ chẳng bao giờ
dùng đến.”

Bubba có vẻ thất vọng.

“Dù sao thì ý tưởng cũng rất tuyệt”, Joseph vội vã thêm vào. “Kể từ

khi chứng kiến cô ấy sống khép kín như vậy, tôi cũng đã nghĩ nát óc, cố tìm
ra cách nào đó giúp cô ấy có thể tận hưởng một chút cuộc sống bên ngoài.
Nhưng tôi chẳng bao giờ nghĩ đến việc làm một cái sân ở ngay trong nhà.
Nếu Rachel cảm thấy an toàn với cánh cửa sắt và có thể mở cửa đón không
khí trong lành như bình thường, tôi nghĩ rất có khả năng cô ấy cũng sẽ cảm
thấy an toàn trong một khoảng sân như vậy.”

Bubba lau mồ hôi trên trán, trả lời, “Tôi nghĩ nó sẽ rộng khoảng mười

lăm feet, dài tầm hai mươi feet”. Rồi lão vung một cánh tay lực lưỡng về
phía đống sắt hoen rỉ ngoài sân.

“Chúa mới biết nhà tôi chứa nhiều sắt phế liệu đến mức nào.

Chỉ cần xây một chỗ nho nhỏ, để thỉnh thoảng, cô Rachel có thể ra

ngồi sưởi nắng, hoặc thậm chí là trồng cả một vườn hoa để thu hút đàn
bướm và chim chóc đến nữa ấy chứ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.