GIÓ MÙA HÈ - Trang 237

mừng. Chắc là Joseph rồi, cô xác nhận. Nhưng kể cả khi con chó đã nhận ra
chủ của nó đang đứng ở bên kia cánh cửa, cô vẫn không tài nào thuyết phục
bản thân tin tưởng vào điều đó.

“Joseph, là anh đấy hả?”

“Phải, tình yêu à, là tôi đây. Còn ai vào đây được chứ?”

Rachel đã bắt đầu nhấc thanh chặn cửa lên, rồi như bị đóng băng tại

chỗ. Em trai Joseph đi cùng anh ấy, một người hoàn toàn xa lạ. Vài phút
trước, cô đã dũng cảm hơn rất nhiều khi quả quyết muốn mời cậu ta vào.
Nhưng là vì lúc đó Joseph vẫn còn ở trong phòng với cô. Cô nhận ra mọi
thứ dường như trở nên dễ dàng hơn đối với mình mỗi khi có Joseph bên
cạnh.

Cô nghe thấy một giọng nói không quen thuộc vang lên đằng sau cánh

cửa, “Anh chắc chắn cô ấy sẽ ổn chứ?”. Rồi cô nghe tiếng Joseph trả lời,
“Tất nhiên là ổn rồi. Nếu không thì anh bảo em vào trong này làm gì?”.

Rachel nhấc thanh chặn cửa, tuy nhiên, cô không sao mở được cánh

cửa ra một cách đàng hoàng. Cô lùi lại vài bước, vòng tay ôm chặt lấy eo
mình, sau đó mới nói lớn, “Cửa mở rồi đó, Joseph. Anh vào đi”.

Cánh cửa kêu lên vài tiếng cót két khi được mở ra, rồi cô nhìn thấy

màu tóc vàng của Joseph. Đôi mắt xanh sáng rực của hắn xuất hiện ngay
sau, hắn nhìn cô dò xét một lúc rồi mới đẩy cửa mở ra hết cỡ. Trong
khoảnh khắc tiếp theo, cô đón vị khách đầu tiên bước vào trong nhà bếp.
Người thanh niên cao ngang tầm với Joseph, cả người cậu bọc kín trong
chiếc áo khoác da cừu với phần cổ áo dựng lên. Chiếc mũ cao bồi rộng
vành che phủ từ đỉnh đầu cho đến sát rìa tai cậu. Không giống Joseph,
người anh em này có mái tóc cắt ngắn chỉ để ra vài phân, còn về màu sắc
thì cô chịu không nhận biết được. Ngay sau đó cậu làm một động tác đẩy
nhẹ vành mũ lên và cô nhìn thấy đôi mắt đó. Màu mắt xanh của Joseph. Cả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.