GIÓ MÙA HÈ - Trang 262

CHƯƠNG MƯỜI BA

Rachel ngồi bên bàn ăn trong nhà bếp, hai tay chống cằm, ánh mắt nhìn đâu
đó xa xôi. Joseph đã ra ngoài lâu lắm rồi và cô bắt đầu cảm thấy trống trải.
Suốt năm năm qua, cô đã quen với cảnh sống một mình, nhưng bây giờ thì
khác. Sự yên ắng trước kia là liều thuốc an thần đối với cô, giờ đây lại trở
nên thật đáng sợ. Rachel nhớ giọng nói của Joseph. Cô khao khát được
nghe giọng cười trầm, mượt mà của anh. Ngay cả Buddy cũng chọn bỏ cô
một mình để ra ngoài chạy nhảy, nô đùa cùng với người anh em của nó.

Cô đã cố gắng tập trung vào đọc sách, nhưng lần đầu tiên trong đời, cô

thấy chúng cũng chẳng thú vị gì. Công việc đan lát, may vá hiện tại cũng
trở nên nhàm chán đối với cô. Thật không thể ngờ, chỉ trong một thời gian
ngắn như vậy, cô đã dần thích, mà không, cô bắt đầu cần có một người để
bầu bạn, để làm trọn vẹn cuộc sống của cô.

Phát hiện này khiến cho cô sợ hãi. Darby đang dần hồi phục và sẽ sớm

quay trở lại. Thế có nghĩa là, Joseph sắp đi. Sẽ không còn tiếng cười trong
gian bếp của cô, không có khách khứa vào buổi tối, cũng chẳng có chuyện
họ đọc to cho nhau nghe Những cuộc phiêu lưu của Tom Sawyer nữa. Cô
sẽ lại bị bỏ rơi, cô đơn một mình. Chỉ nghĩ thôi đã khiến cô cảm thấy thật tù
túng. Mà cũng nực cười, sao trước kia cô lại không thấy thế cơ chứ. Một
người mắc chứng sợ chốn đông người như cô lại cảm thấy tù túng khi ở
một mình ư?

Lệ dâng đầy hai hốc mắt Rachel và điều tiếp theo cô nhận thức được

là mình đang nức nở mà chẳng biết lý do thực sự là gì. Cô chỉ biết, hiện
giờ, cô thấy thật cô đơn, hoàn toàn tuyệt vọng. Và mắc kẹt. Cô thấy cuộc
sống này thật bế tắc. Gian bếp của cô, nơi từ rất lâu đã giống như thiên
đàng, mang lại cảm giác an toàn cho cô, giờ đây chẳng khác nào nhà tù. Cô
cần có những bức tường để có thể hít thở, thế nhưng Joseph lại bước vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.