GIÓ MÙA HÈ - Trang 265

Hắn liếc nhìn lò bếp phía sau cô. Không có nồi thức ăn sôi sục nào để

cô phải chú ý. Trên thực tế, dựa vào nhiệt độ trong phòng, hắn có thể đoán
được lò sưởi hiện đã tắt ngúm. Cô chỉ tỏ ra bận rộn để tránh bị hắn hỏi han
về chuyện đã làm cho cô buồn đến phát khóc.

“Darby giờ khỏe như vâm”, hắn nói. “Ông ấy đã ngồi dậy được, cười

đùa và cô không tin được đâu, nói không ngừng nghỉ luôn ấy.”

Cô mỉm cười, lần này là một nụ cười chân thật, tràn ngập sự vui vẻ và

ấm áp khiến cho hai má cô ửng hồng lên. “Thật tuyệt vời. Anh có gửi lời
hỏi thăm của tôi đến ông ấy không?”

“Có. Nhưng có vẻ cô sẽ sớm được tự mình hỏi thăm ông ấy. Doc

muốn Darby nằm trên giường dưỡng bệnh ít nhất hai tuần, nhưng tôi sẽ
chẳng ngạc nhiên nếu thấy ông bạn già hồi phục trong khoảng thời gian
sớm hơn thế rất nhiều.”

“Vậy mới là Darby của tôi chứ”, cô thốt ra điều đó với một nụ cười.

Và rồi mắt cô lại bắt đầu đẫm lệ.

Joseph vô thức tiến đến gần cô, như thể hắn bị kéo bởi một sợi dây vô

hình. Đây không phải là phản ứng mà hắn mong đợi. Hắn đã hy vọng tin
tức tốt lành đó sẽ làm cô vui hơn. “Thôi nào, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Cô khum tay che lấy hai mắt và liên tục lắc đầu. “Không có gì. Tôi

chỉ… tự dưng suy nghĩ vẩn vơ mà thôi.”

Với hắn, bất kỳ thứ gì làm cô buồn đến mức này đều không hề vẩn vơ

chút nào cả. Hắn nắm lấy cổ tay cô để kéo hai tay đang che mặt cô xuống.
Nỗi thống khổ trong đôi mắt màu xanh dương trước mặt khiến hắn đau
đớn, như thể vừa bị ai đó cầm dao đâm một mũi thẳng vào trong tim. “Nói
cho tôi biết được không? Là gì đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ giúp cô giải
quyết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.