GIÓ MÙA HÈ - Trang 271

thanh sắt ngang dọc đan vào nhau giờ đã che kín lối đi dẫn vào nhà ăn bên
kia.

“Giờ thì không một ai có thể vượt qua được nó nếu không có chìa

khóa hoặc một cái cưa sắt”, hắn đảm bảo với cô. “Bubba đã nhờ Pierce
Jackson, người thợ khóa trong vùng giúp làm tất cả các ổ khóa. Nguyên
liệu cũng lấy từ đống sắt phế liệu ở chỗ Bubba.”

“Chao ôi, Joseph, nó thật đẹp.”

Hắn bật cười. “Cũng không tuyệt đến thế đâu. Hôm qua tôi đã phải

mang chúng ra cọ rửa rồi sơn lại thành màu đen bếp lò. Như đã nói, chúng
được làm từ sắt phế liệu, cô gái ạ và đã bị vứt ngoài trời gần hai năm. Các
thanh sắt đều đã bị han gỉ hết.”

Cô vươn một cánh tay ra chạm vào song sắt và nói, “Cảm ơn anh rất

nhiều”.

“Đừng cảm ơn tôi, cô gái. Gần như là Bubba đã làm hết mọi việc.”

“Và tôi rất biết ơn lòng tốt của ông ấy. Nhưng tất cả là ý tưởng của

anh.” Cô cười với vẻ hơi hoài nghi. “Tôi không thể tin được là mình đang
đứng ở đây, Joseph. Tôi có thể nhìn thẳng vào phòng ăn mà chẳng thấy sợ
hãi chút nào cả.”

“Nếu nó có thể giúp cô thì đó là lời cảm ơn lớn nhất dành cho tôi rồi”,

hắn đáp lại, giọng nói trở nên nặng nề một cách kỳ cục.

“Ồ, giúp nhiều ấy chứ”, Rachel trả lời hắn bằng tất cả sự chân thành.

“Tôi cảm giác như vừa thoát khỏi tù ngục ấy.” Cô bỗng dưng dừng lại khi
nhận thấy sự vô lý trong chính lời nói của mình. “Thoát khỏi tù ngục,
nhưng vẫn kẹt đằng sau chấn song. Như thế thì có gì khác nhau cơ chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.