GIÓ MÙA HÈ - Trang 285

“Chó chết”, David bực bội chửi. “Em cần khẩu Winchester.” “Nó ở xa

lắm. Mấy con ngựa chạy trốn đến đằng sau rặng cây rồi.”

Một viên đạn bắn vào tảng đá nơi David đang ẩn núp, tiếng kim loại

vang lên keng một tiếng kéo theo một loạt bụi đá granit bắn ra ở chỗ nó ma
sát với tảng đá. David cúi người thấp xuống sát đất hơn nữa rồi lầm bầm.
“Mấy con ngựa khốn khiếp còn khôn hơn cả chúng ta.”

“Có lẽ em nói đúng”, Joseph hét lên. “Phải di chuyển thôi. Không biết

em nghĩ thế nào, chứ hôm nay anh không muốn phải chết ở đây.”

“Anh nghĩ chúng ta có thể đến được chỗ mấy cái cây không?” “Nếu

tin vào vận mệnh và tiếp tục cúi đầu sát mặt đất.”

Bò trên mặt đất không phải phong cách của Joseph. Tuy nhiên, hắn

phân tích, hắn thà bò để sống sót, còn hơn nhận một viên đạn chính giữa
hai lông mày. “Em sẵn sàng chưa?”

Joseph vừa trườn đi từ sau khúc gỗ, Pritchard lại bắt đầu xả súng. Đất

đá và lá cây thông bắn lên tung tóe xung quanh người hắn. Hắn đẩy nhanh
tốc độ, ra sức dùng chân đẩy người về phía trước cùng hai tay kéo lê người
trên mặt đất, vừa trườn vừa cầu mong cậu em trai hắn sẽ không hề hấn gì.

Khi cả hai đã trườn đến rặng cây và cảm thấy tương đối an toàn, họ

mới đẩy người dậy nhưng vẫn quỳ trên đầu gối. Ngay khi vừa ngóc người
lên, một loạt đạn lại bay tới, rồi chiếc mũ cao bồi trên đầu David văng đi
mất.

“Mẹ nó chứ!”, họ kêu lên cùng một lúc và lại rạp người xuống.

Lần cuối cùng Joseph mua một cái mũ cũng cách đây khá lâu rồi.

“Không, bao nhiêu?”, hắn hỏi lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.