GIÓ MÙA HÈ - Trang 314

Joseph không hài lòng khi nghe tin này. “Mẹ kiếp. Sau tất cả những gì

chúng ta đã phải chịu đựng để tống được hắn vào nhà giam, kết quả cũng
chỉ có thế thôi sao?”

“Em cũng thấy bất bình”, David đồng ý, “nhưng một khi thẩm phán đã

can dự, em có muốn cũng chẳng thay đổi được. Em chỉ nghĩ anh cần được
biết nên nói thôi”. Rồi cậu phóng tầm mắt nhìn về phía đồng cỏ. “Để đề
phòng, tốt nhất chúng ta nên để mắt tới gã. Nếu giờ gã vẫn thuộc quyền xử
lý của em thì chắc chắn đã đủ chứng cứ để bắt lại và khiến hắn gặp rắc rối
từ lâu rồi.”

Joseph lắc đầu. “Đấy chính là những lỗ hổng trong hội đồng thẩm

phán hạt. Họ chẳng bao giờ biết chuyện gì đang xảy ra ở từng địa phương,
nên lúc nào cũng đưa ra những phán xét ngu xuẩn.”

“Ồ, mà vẫn còn một tin tốt nữa”, David đáp lời, “Chỗ em hiện tại đã

sạch sẽ trong lành hơn rất nhiều kể từ khi hắn biến khỏi đó”. Khi họ tiến
đến gần ngôi nhà, David huýt sáo tán thưởng. “Anh chắc phải làm việc cật
lực lắm, khu vườn gần như xong xuôi rồi này. Trước khi anh kịp nhận ra thì
Darby cũng đã đủ khỏe để quay về nhà, chẳng mấy chốc anh sẽ lại được tự
do làm những điều mình thích.”

“Chắc phải một tuần nữa mới xong được.”

Sự thật rằng thời gian hắn ở bên Rachel sắp hết khiến Joseph cảm

tưởng như có một mảnh thép đang kẹp chặt lấy ngực hắn.

Vào ngày cuối cùng, trước khi mấy bức tường bao xung quanh khoảng

sân của Rachel được hoàn tất, phải đến một nửa dân cư ở thị trấn cũng đến
để giúp lo việc này việc kia. Trước đó, Joseph đã cho Bubba biết danh sách
các thứ đồ đạc Rachel cần để trang trí khoảng sân, chắc lão đã chuyển lời
lại cho bà Sue Ellen, người mà ai cũng biết có thói quen nói nhiều ngang
ngửa với cường độ làm việc. Vì thế, tất cả mọi người, kể cả anh trai hắn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.