GIÓ MÙA HÈ - Trang 317

vẫn đang quan sát, kể cả khi tôi đang nói đây cũng vậy. Đây thực sự là một
món quà tuyệt vời dành cho cô ấy. Chúng tôi thật không biết phải cảm ơn
mọi người như thế nào”.

Khoảng sân hiện giờ chật ních người, đến nỗi Joseph lo đám cây và

hoa vừa mới trồng rất có thể đã bị đè bẹp. Tuy thế, mọi người ai cũng bước
từng bước thật nhẹ nhàng. Sue Ellen White vừa mỉm cười vừa vẫy vẫy tay
hướng về phía cánh cửa. Bà nói: “Xin chào, Rachel! Mặc dù Joseph gần
như đã làm tất cả, nhưng tôi hy vọng cô sẽ thích mấy thứ nho nhỏ chúng tôi
vừa mang đến”.

Người khác cũng bắt đầu với gọi cô, nội dung thì cũng như bà White,

rằng họ mong cô sẽ thích khu vườn, mặc dù họ chỉ có thể đóng góp những
món rất nhỏ.

Rachel ngồi sụp xuống chiếc ghế cạnh bàn ăn và bắt đầu khóc nức nở.

Tất cả những người này! Trong từng ấy năm, cô đã nghĩ mình bị người ở
thị trấn cô lập, tin rằng họ đều tưởng cô bị điên. Nhưng cảnh tượng ngoài
kia làm cô choáng váng đến mức không thể thốt nên lời, mọi người đều đã
đến, chỉ để làm tặng cho cô một khu vườn thật đẹp. Vậy là không phải cô
đã bị mọi người lãng quên. Chỉ là họ chẳng biết phải giúp cô bằng cách nào
mà thôi.

Cô vẫn còn nức nở khi nghe thấy tiếng xe chở đồ lục tục ra về. Ngay

sau đó, cô liền nghe thấy những bước chân vang lên bên trong ngôi nhà, về
phía hành lang. Cô cố chùi sạch nước mắt, nhưng chẳng hiểu sao chúng vẫn
cứ lã chã rơi xuống. Một tiếng gõ cửa vang lên trên cánh cửa chặn che kín
cổng tò vò. “Rachel, tình yêu, mở cửa ra đi nào.”

Cô không muốn bị Joseph nhìn thấy trong bộ dạng như thế này. Ôi,

Chúa ơi. Cảm giác giống như tim cô đang vỡ òa vì hạnh phúc. Hắn lại gõ
lần nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.