GIÓ MÙA HÈ - Trang 361

“Chúa ơi, đã muộn thế rồi sao. Đáng ra hôm nay em phải làm xong

một ổ bánh mì.” Cô nhảy ra khỏi đùi hắn. “Giờ thì không kịp nữa rồi,
Joseph. Tối nay chúng ta ăn tạm bánh mì ngô được không?”

Cả người Joseph căng cứng vì ngồi bất động quá lâu. Hắn vận động

tay cho đỡ mỏi, mắt vẫn dán vào vợ. Hình như cô chẳng hề nhớ họ đã nói
chuyện gì vào buổi sáng, sợ là cả chuyện Darby thông báo cô cũng đã quên
mất rồi. Hắn chẳng phát hiện ra ở cô có điểm gì không tự nhiên. Miệng
ngâm nga một giai điệu trong đám cưới, cô mặc chiếc tạp dề và hối hả đi
đến quầy bếp.

“Em đói quá. Em thề là buổi trưa mình chẳng được gì vào bụng cả.”

Cả bữa sáng nữa. Cơn sợ hãi ớn lạnh ập đến, bao phủ lấy Joseph.

Rachel không những ẩn nấp sau những bức tường, cô còn giấu mình đằng
sau những ký ức kinh hoàng đã bị mất nữa. Hắn chưa gặp người nào lại có
thể dễ dàng xóa sạch những ký ức không vui trong đầu nếu muốn, nhưng có
vẻ như cô đang phản ứng y hệt như vậy.

Hắn muốn mặt đối mặt với cô và hỏi cho rõ xem cô còn nhớ những gì

vào buổi sáng ngày hôm đó. Nhưng hắn sợ. Ngộ nhỡ, hắn lại khiến cô
khiếp đảm, rồi rời bỏ hắn lần nữa thì sao? Tệ hơn nữa, sau này cô có thể sẽ
rời xa hắn mãi mãi. Joseph đã từng nghe nói đến việc con người ta có thể
rơi vào trạng thái hôn mê và chẳng bao giờ bình thường trở lại được, mà
hắn thì quá yêu cô nên không thể mạo hiểm đánh cược với số phận.

Và thế là, khi ở trước mặt cô, Joseph giả vờ như sự kiện hồi sáng chưa

từng xảy ra. Vào buổi tối trước khi ra ngoài làm việc của trang trại, hắn đến
xem Darby thế nào và nhìn thấy lão đang nghỉ ngơi trong nhà kho.

“Tôi vẫn còn dễ đuối lắm”, Darby vừa giải thích vừa quăng chân

xuống giường và giơ tay cào gọn mái tóc. “Làm việc một lúc là lại phải
nghỉ ngơi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.