GIÓ MÙA HÈ - Trang 41

David chà xát hai cánh tay bọc trong chiếc áo khác dày. “Cũng không

trách anh được, quả thực thú vật cũng chẳng chịu được cái lạnh như thế
này.”

“Vậy anh sẽ đến gõ cửa lần nữa và giải thích là Darby muốn anh đến

đây bảo vệ cô ta. Nếu biết anh định ngủ ở đâu đó bên trong, cô ấy sẽ không
đến nỗi quá hoảng khi nghe thấy anh vào nhà.” Joseph cười, nhìn cậu em
đầy mỉa mai: “Em có muốn chuẩn bị trước một bài diễn văn để anh có thể
diễn tả ‘nhẹ nhàng’ theo đúng ý em không?”.

“Nếu có giấy bút thì em cũng viết. Anh quá thẳng thắn, không bàn cãi

gì luôn.”

“Ờ thì, kiểu nói văn vẻ hoa mỹ không phải sở trường của anh.” Joseph

nheo mắt nhìn em mình, tiếp tục: “Nghĩ đi, có lẽ em ở lại sẽ tốt hơn anh, từ
bé mồm miệng em lúc nào cũng dẻo như kẹo còn gì”.

David giơ hai tay lên cao: “Không, anh không thể làm thế được.

Người Darby nhờ là anh chứ có phải em đâu, anh mới là người đưa ra lời
hứa”.

Từ trước đến giờ Joseph chưa từng nuốt lời hứa với ai, mà hắn cũng

chẳng có ý định phá vỡ quy tắc đó. Nhưng như thế cũng không có nghĩa là
hắn không được phép thất hứa với người khác. Có rất nhiều thứ hay ho để
làm vào một tối thứ Sáu như hôm nay, hơn là chơi trò bảo mẫu với một
người phụ nữ không bình thường. David đã dắt con ngựa đến và leo lên
lưng ngựa, Joseph định nhờ cậu em ghé qua Eden và mang cho hắn một
chai whiskey trước khi về nhà nhưng lại thôi. Hắn biết tỏng nó sẽ nói gì.
David giờ đeo một chiếc huy hiệu, nhìn nghiêm khắc hệt một nhà thuyết
giáo về lạm dụng cồn rượu, hay bất cứ thứ gì tương tự làm Joseph thấy
buồn cười.

“Chúc anh may mắn. Dù sao thì đây cũng sẽ là một đêm thú vị đấy!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.