GIÓ MÙA HÈ - Trang 42

Thực ra là Joseph không còn lựa chọn nào khác, chứ đối với hắn việc

phải ngủ trên nền đất lạnh lẽo với cái dạ dày chỉ có vài mẩu bánh quy và
thịt bò khô chẳng thú vị chút nào.

David xoa xoa cằm rồi nói tiếp: “Em có dự cảm không tốt về chuyện

này, ông anh ạ”.

Câu nói làm cả hai nhớ đến thời điểm họ phát hiện việc Darby bị bắn

không phải tình cờ.

“Anh cũng thế.” Joseph thú nhận, “Nếu đó chỉ là một viên đạn lạc thì

đơn giản”.

“Nhưng đó không phải đạn lạc”, David phản bác, “Chẳng có lý nào

chuyện đó lại chỉ là tai nạn ngẫu nhiên”.

Lời nói đông cứng trong không khí lặng như băng. David bắt đầu nhìn

chằm chằm vào ngôi nhà.

“Em rất ghét phải nói thế này, nhưng quả thực cô ấy đang gặp nguy

hiểm.”

Joseph thì chán ghét cái ý nghĩ chuyện còn nghiêm trọng hơn em trai

hắn nghĩ nhiều. Hắn chính là người đã hứa sẽ bảo vệ cô gái. “Thật không
phải nếu anh đã quá thẳng thắn khiến cô ấy khiếp sợ”, hắn cất giọng hối lỗi.

“Em biết anh muốn hỏi cô ấy vài điều.” David kéo con ngựa quay đầu

ra ngoài, sau đó ngồi yên trên lưng ngựa. “Có lẽ ngày mai cô ấy sẽ bình
tĩnh hơn và sẽ chịu nghe anh nói chuyện.”

Joseph không chắc. Bóng tối thường chỉ làm con người ta điên thêm

thôi. Nhưng hắn vẫn hy vọng: “Có thể”, rồi thấy em trai có vẻ miễn cưỡng
không muốn đi, hắn hỏi dò: “Tiện thể, em thấy thế nào về vụ này?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.