GIÓ MÙA HÈ - Trang 430

quen thuộc với dòng kẻ in màu xanh và dường như nó được lấy từ một
cuốn sổ tương tự như mấy cuốn hắn vẫn hay dùng hồi học tiểu học.

Ánh mắt bà Mary sáng lên khi nhìn xếp giấy. “Trên này ghi năm 1952.

Khi viết bức thư này, ông ấy đã chín mươi tư tuổi. Bà cố Eden của con
nhận được nó từ một trong những người con của Joseph và Rachel, từ đó bà
cất giữ nó trong cuốn Kinh Thánh của gia đình. Mỗi lần đọc mẹ đều cảm
động rơi nước mắt. Nó quá tuyệt vời.”

Rachel yêu dấu của anh: chữ viết trên bức thư nguệch ngoạc và mờ

nhạt, rõ ràng là do bàn tay run rẩy của một người già cả viết nên. Anh sợ
rằng mình sẽ phải rời xa em sớm.

“Joseph mất một năm sau đó”, Mary thì thầm với giọng cung kính.

“Ông biết thời gian của mình với Rachel không còn nhiều và muốn nói hết
cho bà những tình cảm cất giấu trong tim ông ấy. Một tình yêu thật đẹp,
phải không? Bà ấy cũng ra đi sau khi ông mất khoảng một năm, nhưng
trong khoảng thời gian cuối đời, ít nhất bà cũng có thứ này để bầu bạn.”

Tucker đọc tiếp bức thư, cổ họng hắn nghẹn lại cho dù hắn không phải

là mẫu người nhạy cảm.

Em đã mang đến cho anh rất nhiều điều. Lần đầu gặp em, anh nghĩ

mình đã mở ra một thế giới mới cho em, nhưng anh đã nhầm. Chính em
mới là người đã mở toang mọi ô cửa sổ trong thế giới của anh, chỉ cho anh
thấy cái đẹp đằng sau những tấm kính. Ôm Bé Joe trong vòng tay, nhìn con
trưởng thành. Rồi đến Paul, Peter, Mary, Sarah và John. Chúng ta bắt đầu
đặt tên Thánh cho chúng từ bao giờ nhỉ? Anh và em không bao giờ đạt
được mục tiêu cho ra đời mười hai bản sao xinh đẹp, em yêu ạ, nhưng mỗi
một đứa được sinh ra đều rất đặc biệt đối với anh.

Anh e là thời gian của anh không còn nhiều nữa, không phải chết, mà

là già yếu đến mức anh sợ rằng sẽ phải rời xa em. Anh cảm nhận được giới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.