GIỜ NÀY ANH Ở ĐÂU- - Trang 128

Hy vọng đang phai nhạt, ông nghĩ. Phải chăng ta đã đọc thấy nó trong

tin tức chiếu trên tivi? Hoặc phải chăng ta đã dựng ra nó? Tại sao điều đó
nghe thấy quen quen?

Hình ảnh mẹ ông chơi đàn piano tại các buổi tiệc gia đình và mọi

người cùng tham gia hát chợt bùng lên trong tâm trí ông. Họ yêu thích
những bản nhạc kịch vui cổ xưa, ông nghĩ. Một người trong số họ bắt đầu
với những ca từ: "Anh yêu, em đang trở nên già nua".

Leesey sẽ chẳng bao giờ trở nên già nua. Ông nhắm mắt, chống lại nỗi

đau cuồn cuộn. Sự tê cứng vì cảm xúc đã biến mất.

Anh yêu, em đang trở nên già nua... Những sợi bạc lẫn trong sợi

vàng... Sáng trên hàng lông mày của em... Cuộc sống đang nhanh chóng
phai nhạt đi...

Hy vọng đang nhạt phai... Đó là những lời khiến ta nhớ lại bài hát đó.

"Cha ơi, cha không sao chứ?"

David Andrews ngước nhìn lên và trông thấy khuôn mặt lo lắng của

con trai ông. "Cha không thấy con bước vào, Gregg". Ông dụi mắt. "Có
phải con biết cuộc sống đang nhanh chóng phai nhạt dần đi không? Cuộc
sống của Leesey". Ông dừng lại, rồi cố nói: "Không, cha đã sai rồi. Đó
chính là niềm hí vọng đang nhạt phai dần là sẽ tìm ra con bé còn sống sót".

Gregg Andrews bước qua căn phòng, ngồi xuống cạnh cha anh, và

choàng cánh tay lên đôi vai ông. "Niềm hy vọng của con chưa nhạt phai,
cha ơi".

"Chưa à? Thế thì con tin vào phép lạ rồi. Tại sao không? Chính bản

thân cha cũng từng tín tưởng các phép lạ cơ mà".

"Cứ tin vào chúng, cha ạ".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.