GIỜ NÀY ANH Ở ĐÂU- - Trang 151

khác nó lại làm tôi bị thương tổn. Hôm nay, vì lý do gì đó, là một trong
những ngày điều đó làm tôi thương tổn.

"Cháu biết đó, Carolyn," ông nói, "Kramer là một kẻ kỳ quặc. Ta nghĩ

hắn phiền lòng vì khả năng có thể bị giới truyền thông chú ý hơn là lo lắng
về Mack".

Mười năm sau, chính xác đó là phản ứng của tôi đối với gia đình

Kramer, nhưng biết rằng Devon sẽ phải sớm khởi hành, tôi không muốn
mất thời gian nói chuyện đó với ông. Thay vì vậy, tôi lấy cái máy thâu băng
đã tìm thấy trong va-li của Mack và giải thích tại sao tôi phát hiện ra nó.
Rồi tôi mở cuộn băng cho ông nghe. Tôi ngắm nhìn nụ cười buồn bã của
chú tôi khi nghe tiếng Mack nói chuyện với giáo viên của anh ấy, rồi nét
nhíu mày bối rối của ông khi nghe Mack bắt đầu đoạn trích dẫn. "Khi
không được số phận và cặp mắt mọi người sủng ái. Ta chỉ có một mình
khóc lóc vì bị ruồng bỏ và quấy rầy thiên đường lặng câm bằng những
tiếng kêu than vô vọng của ta".

Sau khi tôi tắt máy, chú tôi nói, giọng khào khào: "Ta vui là mẹ cháu

không có mặt ở nhà khi cháu vô tình bắt gặp cuộn băng, Carolyn. Ta không
nghĩ sẽ có lúc cháu mở cho bà ấy nghe cuộn băng này".

"Cháu không định để bà ấy nghe. Nhưng, chú Devon, cháu đang cố

gắng hình dung ra mức độ quan trọng của nó, nếu có. Mack có từng bao giờ
trò chuyện với chú về những buổi học riêng với một giáo viên bộ môn kịch
nghệ ở Columbia không?"

"Ta nhớ có lần ngẫu nhiên nó có nói. Cháu biết khi Mack lên mười ba

và giọng nói của nó thay đổi, nó đã trải qua một giai đoạn có giọng nói cao
the thé. Nó bị chọc ghẹo không thương tiếc vì điều đó ở trường".

"Cháu không nhớ Mack đã có giọng nói eo éo". Tôi phản đối, nhưng

rồi ngừng lại để lục tìm trong ký ức. Khi Mack mười ba thì tôi mới tám

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.