GIỜ NÀY ANH Ở ĐÂU- - Trang 153

Vấn đề là tôi không muốn chú Elliott liên quan đến cuộc gặp của

chúng tôi. Như Elliott biết, ông tin rằng mẹ và tôi đang hoạch định việc
chấp nhận yêu cầu của Mack, điều mà nói dài dòng là "hãy để tôi được yên
thân". Nếu Elliott biết tôi đang liên lạc với Aaron Klein vì Mack, chắc chắn
ngày cũng như đêm, lúc nào ông ấy cũng sẽ thấy nhiệm vụ của mình là phải
thảo luận về điều đó với mẹ. Như vậy có nghĩa tôi phải hẹn với Klein bên
ngoài văn phòng và yêu cầu anh ta giữ kín các cuộc trao đổi, tin rằng anh ta
sẽ không bép xép với Elliott.

Tôi quay về phòng làm việc của cha, mở đèn lên, và đọc kỹ lại hồ sơ

của Mack. Tôi biết Lucas Reeves, viên thám tử tư, đã phỏng vấn giáo viên
kịch nghệ của Mack, cũng như các thành viên khác trong ban giảng huấn
của Đại học Columbia. Tôi đã đọc những lời nhận xét của ông ngày hôm
trước, và biết chúng chẳng hữu dụng gì, nhưng giờ đây tôi đang xem xét
một cách đặc biệt những gì ông viết về Esther Klein.

Nó rất ngắn. "Bà Klein bày tỏ nỗi buồn và sự chấn động của mình vì

việc Mack biến mất dạng. Bà chẳng biết anh đang gặp phải những vấn đề
cụ thể gì".

Một phát biểu thật là vô thưởng vô phạt, tôi nhớ lại định nghĩa trong

tự điển của từ "vô thưởng vô phạt": "Mờ nhạt, không tạo cảm hứng, không
có sức mạnh gây chú ý hay kích động".

Vài lời mà bà ta và Mack đã trao đổi trong cuộn băng cho thấy họ đã

có mối quan hệ thân tình. Phải chăng Esther Klein đã cố tình lẩn tránh khi
nói chuyện với Reeves? Và nếu là như vậy thì tại sao?

Đó là câu hỏi khiến tôi trằn trọc và xoay trở mãi trên giường tối hôm

đó. Sáng thứ Hai chẳng thể đến nhanh như tôi muốn. Tôi nhân cơ hội rằng
Aaron Klein là một trong những viên chức điều hành đến văn phòng sớm,
nên vào lúc chín giờ kém hai mươi tôi đã gọi điện thoại đến Wallace và
Madison, yêu cầu cho nói chuyện với anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.