GIỜ NÀY ANH Ở ĐÂU- - Trang 181

Tôi nhớ chỉ gặp ông có mỗi một lần khi ông đến Sutton Place mười

năm trước đây, nhưng hoặc là vì ông vẫn còn nhớ mặt tôi hoặc vì tôi là
người duy nhất có mặt trong phòng đợi nên ông cho rằng tôi là Carolyn
MacKenzie.

Lucas Reeves thậm chí còn thấp hơn mức chiều cao tôi nhớ về ông.

Tôi không nghĩ ông cao quá một mét bảy khi đã có đi giày. Ông có mái đầu
phủ dày lớp tóc muối tiêu khô, xoắn, rõ ràng được nhuộm để tạo cảm giác
đang ngả xám một cách tự nhiên. Khuôn mặt ông xếp nếp với những đường
nhăn nhỏ quanh miệng gợi cho tôi thấy rằng ông chắc chắn là kẻ nghiện
thuốc lá. Giọng nói trầm, dễ chịu không hợp chút nào với một con người
nhỏ bé như vậy, nhưng nó lại tương xứng với cặp mắt nồng ấm và cái bắt
tay thật nhiệt tình của ông.

Tôi theo ông vào trong văn phòng riêng. Thay vì ngồi ở bàn giấy của

mình, ông đưa tôi đến chỗ có hai cái ghế, một cái trường kỷ và một cái bàn
cà phê. "Tôi không biết cô thế nào, cô MacKenzie". Ông bắt đầu nói khi
vẫy tôi ngồi xuống một cái ghế. "Nhưng đối với tôi, đây là lúc dùng cà phê
vào giữa buổi sáng. Còn cô thì sao? A, hay giống như những người bạn
Anh quốc của tôi, cô thích dùng trà hơn?"

"Cà phê đen là tốt nhất". Tôi đáp.

"Cho cả hai chúng ta".

Cô tiếp tân mở cửa và thò đầu vào. "Ông dùng gì, thưa ông Reeves?"

"Hai cái đen. Cám ơn, Marge". Quay sang tôi ông nói: "Trong thời

buổi cần có sự chính xác về mặt chính trị này, tôi bắt đầu pha cà phê cho
chính mình trong căn bếp nhỏ xíu của chúng tôi. Nếu không, trợ lý, thư ký,
tiếp tân và kế toán của tôi sẽ dùng vũ lực ném tôi ra ngoài. Họ bảo cà phê
của tôi sẽ làm bóc lớp sơn ra khỏi tường".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.