gì từ họ, vì thế tôi đoán là họ chẳng tìm ra bất kỳ ai có sự trùng khớp một
phần nào cả".
"Cô MacKenzie, từ những điều cô kể cho tôi nghe, anh trai của cô đã
tự ý biến mất mà tuyệt đối chẳng có lý do gì cả. Có lẽ cô đã từng xem vài
chương trình tội phạm trên truyền hình và có lẽ cô cũng đã từng nghe nói
rằng khi người ta biến mất, lý do thường thấy là sự tích tụ những rắc rối
hoặc do tình yêu, hoặc do tiền bạc. Vị hôn phu bị phụ bạc, ông chồng hay
bà vợ ghen tuông, người hôn phối gây phiền phức, cơn nghiện thuốc điên
cuồng cần thỏa mãn. Cô cần phải xem xét lại những ý nghĩ mà cô đã định
trước về anh trai mình. Cậu ấy hai mươi mốt tuổi lúc đó. Cô nói rằng cậu
ấy rất được lòng các cô gái. Có cô gái nào đặc biệt không?"
"Bạn bè anh ấy không kể cho chúng tôi biết về ai cả. Chắc chắn không
ai từng được dẫn ra mắt".
"Ở tuổi cậu ấy, có rất nhiều người mạo hiểm lắm. Ngày càng có nhiều
người thử các loại thuốc kích thích và có thể trở nên nghiện ngập. Giả sử
cậu ta mắc nợ thì sao? Cha mẹ cô sẽ phản ứng như thế nào về điều này?"
Tôi thấy mình ngập ngừng không muốn trả lời. Thế rồi tôi tự nhắc
mình rằng đây là những câu hỏi mà cách đây mười năm cha mẹ tôi chắc
chắn đã được hỏi. Tôi tự hỏi không biết họ có lẩn tránh, thoái thác không.
"Cha tôi hẳn sẽ rất tức giận". Tôi thừa nhận. "Ông không chấp nhận những
kẻ ném tiền qua cửa sổ. Mẹ tôi có khoản thu nhập riêng từ số tài sản thừa
kế. Nếu Mack cần tiền, anh ấy có thể lấy từ bà, và bà sẽ chẳng nói gì với
cha tôi".
"Thôi được rồi, cô MacKenzie. Tôi sẽ vô cùng thành thật với cô. Tôi
không nghĩ chúng ta có một tội ác ở đây, do vậy chúng ta không cần xử trí
trường hợp biến mất của anh cô như là một tội ác. Cô không thể tưởng
tượng được mỗi ngày có bao nhiêu người đã bước ra khỏi cuộc sống của họ
đâu. Họ bị khủng hoảng. Họ không thể đương đầu, hay thậm chí còn tồi tệ