GIỜ NÀY ANH Ở ĐÂU- - Trang 302

và đó là lý do. Rồi, ý thức một cách thận trọng việc có khả năng bị nghe
lén, tôi nói rằng đó là một chuyến đi vô ích, và rằng chiều nay tôi sẽ lái xe
lên để gặp mẹ. "Nếu bà từ chối gặp cháu, ít ra cháu đã cố gắng. Cháu sẽ có
mặt ở đó từ khoảng bốn đến năm giờ". Tôi bảo ông.

"Ta nghĩ đó là giờ tốt đấy". Ông chậm rãi nói. "Ta hy vọng chính mình

cũng sẽ có mặt ở đó khoảng năm giờ. Ta muốn cùng nói chuyện với cháu
và Olivia".

Sau khi nói chuyện xong về điều này, chúng tôi cùng gác máy. Ông

muốn nói chuyện gì với cả hai chúng tôi? Tôi tự hỏi. Chắc chắn trong tình
trạng dễ tổn thương của mẹ, ông sẽ không rút lại sự hỗ trợ hiện đang có với
bà. Xin đừng, Chúa ơi, không phải điều đó! Bà cần ông ấy. Tôi nghĩ về cái
đêm chỉ cách đây vài tuần, sau khi Mack để lại lá thư ngắn đó và trong bữa
cơm tối bà tuyên bố rằng bà đã quyết định để anh ấy sống cuộc đời mình.
Tôi nghĩ về cách bà và Elliott nhìn nhau, và cách ông dự định cùng bà đến
Hy Lạp. Tôi nghĩ về cách đôi vai họ chạm vào nhau khi họ cùng đi bách bộ
xuôi xuống phố sau khi chúng tôi rời Le Cirque. Elliott có thể làm mẹ hạnh
phúc. Mẹ đã sáu mươi hai tuổi rồi. Bà có mọi cơ hội để sống thêm hai mươi
hay ba mươi năm khỏe mạnh nữa - trừ phi, dĩ nhiên, tôi đã hủy hoại nó
bằng cách phạm lỗi lầm ngớ ngẩn khi đi đến căn phòng tổ công tác thám tử
và gặp Barrott.

Tôi thay áo khoác và quần tây, rồi như tôi đã làm tối qua tại Martha's

Vineyard, cố dùng phấn nền để che các quầng thâm dưới mắt và trang điểm
để che đậy hết mọi thứ ở vẻ bề ngoài của tôi với lớp mascara và son môi.

Tôi lái xe ra khỏi garage, lần này bằng chiếc xe của tôi, và... Ngạc

nhiên chưa! Ngạc nhiên chưa!... Lúc này các xe truyền thông đã biến mất.
Tôi cho rằng họ hình dung ra họ đã lấy được thông tin từ tôi nhiều như dự
định.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.