GIÓ NGHIÊNG MƯA NHẸ CHẲNG NÊN VỀ - Trang 17

Duy Nghi lúc đầu hơi bối rối nhưng nghe được câu sau thì tâm trạng

bỗng vui sướng như vừa được đứng đầu lớp. Vậy nên khi vẫy tay chào anh
mà mắt sáng khấp khởi: “Vậy cậu nhớ phải tới tìm mình đấy nhé.”

Cô đặt túi trứng xào khi nãy lên trên bàn trong phòng ký túc. Ngẩn người

đến nỗi bạn cùng phòng đi vào cũng không biết. Gia cảnh cô tốt, những
chàng trai mà cô quen không phải là tiêu tiền như nước thì cũng giống em
trai cô, từ sâu trong lòng vẫn đặt tự trọng lên trên hết. Người có lòng tự
trọng cao, trước mặt con gái thường muốn tạo ấn tượng mình thật hào
phóng. Nhưng Hoắc Cảnh Hành lại có ánh mắt và cử chỉ rất đỗi tự nhiên.
Cô mở hộp giấy, mùi trứng đặc trưng ùa vào mũi, lại nhớ tới câu nói khi
nãy của anh: “Mình học ở phòng học đối diện”. Nói vậy là, anh thực ra có
chú ý tới mình.

Tâm sự của các cô gái là vậy đấy, dù có xuất sắc tới mấy thì cũng có lúc

suy nghĩ vẩn vơ.

Sự hấp dẫn thần kỳ cũng chính là vậy, Duy Nghi tự phân tích tâm sự của

mình, ngoài ra chẳng có lý do nào, chẳng lẽ lại là vì một hộp trứng xào?
Hay là vì vẻ ngoài giản dị, mộc mạc của cậu ấy?

Cả hai điều đó đều không đúng, là cô thích ánh mắt đó, ánh mắt lơ đễnh

mà sáng rỡ giữa không gian, giống như loại người vừa đạt được học bổng
tự chọn toàn phần vậy, biết mình nên theo đuổi điều gì và biết mình có thể
bỏ qua điều gì.

Chút tình cảm của buổi chiều hôm đó, dù mãi tới kiếp sau mới dùng tới

có khi cũng rất thích hợp.

Cô giấu bí mật ngọt ngào của mình thật kín, thật kín…cho tới khi cô thấy

thông báo trên bảng tin của nhà trường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.