GIÓ NGHIÊNG MƯA NHẸ CHẲNG NÊN VỀ - Trang 19

Năm nào cũng vậy nhưng vẫn có người hừng hực lý tưởng và hoài bão

tách mình ra khỏi chốn thành phố phồn hoa, không chút do dự hướng tới
miền đất xa xôi, rộng lớn ở bên kia của tổ quốc.

Duy Nghi tự thấy mình là người rất rộng lượng, nhưng quả thực vào lúc

đó cô không thể hiểu được, hoang mang hỏi anh: “Tại sao thế?”

Cha mẹ anh đều là giáo viên tại một huyện nhỏ, lương chẳng được là

bao, mà ngành học của Hoắc Cảnh Hành lại là ngành đang rất được hiện
nay. Rất nhiều cơ quan đã tới tận trường ngỏ ý muốn nhận anh vào làm sau
khi tốt nghiệp, đãi ngộ cũng vào mức sinh viên mới ra trường có mơ cũng
chẳng được. Kể cả anh có bỏ việc ở những chỗ đó mà tới chỗ khác thì tiền
sinh hoạt cũng chẳng phải lo lắng gì.

Về tình về lý, anh điều không nên tình nguyện tới miền Tây. Cô không

phản đối ý nghĩa của việc vì Tổ quốc, nhưng mà “Tu thân, tề gia, trị quốc,
bình thiên hạ”, phải có gia đình nhỏ mới có gia đình lớn là chuyện đương
nhiên. Mà anh chỉ khẽ nhíu mày, đỡ lấy đôi vai cô. Có lẽ suốt bốn năm qua,
đây là lần duy nhất anh chạm vào cô, mà lại vô tình chạm vào mái tóc dài
của cô. Đôi mắt trong như ngọc nói: “Đây là việc mình muốn làm.” Anh
dừng một chút, “Trước nay mình vẫn muốn đi.”

Duy Nghi hiểu được sự xúc động và nhiệt tình từ giọng nói của anh. Một

nam sinh luôn sống nội tâm như vậy mà giờ phút này lại không bận lòng
giấu diếm lý tưởng của bản thân. Mà lý tưởng đó đột nhiên làm Duy Nghi
thấy người mà cô vẫn ngưỡng mộ trước đây đã không còn sáng rỡ như
ngày nào.

Xe lửa đã rời xa khỏi bến, Duy Nghi cũng xoay người rời đi. Phía bên

kia đường ray, một người đàn ông mặc vest đen đang nhìn về hướng cô,
phong độ, lịch lãm, trên môi vẫn còn vương nụ cười nhạt. Ý nghĩ của cô là
muốn đi nhưng Đường Gia dường như đã quên mất cái ngày anh đùng đùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.