GIÓ NGHIÊNG MƯA NHẸ CHẲNG NÊN VỀ - Trang 50

Đường Gia đi sau cô nãy giờ, nhìn theo hướng ánh mắt của cô, cười:

“Ha, nơi này ngắm cũng đủ rồi.” Sau đó thản nhiên giữ chặt tay cô: “Đi, đi
xem phân xưởng.”

“Đường Gia, em đi không nổi nữa, anh mau lái xe lại đây đi. Em chờ anh

ở chỗ này.” Duy Nghi mặt nhăn mày nhíu, nhẹ nhàng kiễng mũi giày, đỡ
cho miệng vết thương lại bị va chạm.

Đường Gia khó hiểu nhìn cô, cười nhẹ: “Làm sao vậy?” Khi anh cười

trông thật quyến rũ, ngay cả giọng nói cũng như đang nhẹ nhàng khiêu
khích.

Duy Nghi bất chấp hình tượng , một tay vịn lấy anh, một tay cởi giày

xuống: “Chân em bị nứt.” Nghiêng về một phía, hít sâu một hơi, cô nhẹ
nhàng cắn môi: “Anh xem giúp giùm.”

Đường Gia tỏ vẻ khó xử, lại hơi mang theo ý cười nghiêng đầu nhìn

thoáng qua: “Muốn anh cõng em không?”

Duy Nghi biết anh đang đùa, nhướng mày nhìn anh, lẳng lặng nói: “Nếu

anh vẫn chưa thấy mệt, đương nhiên em cũng không có vấn đề.”

Anh nhìn cô, người đàn ông kiêu ngạo, đắt giá, sau đó không chút do dự

bước trở về, nhẹ nhàng cúi người: “Đến đây.”

Duy Nghi hoảng sợ, khẽ kéo anh: “Đừng nói giỡn nữa, đi lái xe lại đây

đi.”

Anh chuẩn xác bắt lấy cánh tay cô, sau đó đặt cô ở trên lưng, đứng thẳng

dậy chậm rãi bước đến chiếc xe ở phía bên kia. Không cần phải gắng sức,
vì thân hình cô rất nhẹ, song lại mềm mại, mãi tóc dài khẽ bay lất phất bên
vành tai, anh cảm thấy đáy lòng mình như tan thành bọt nước. Anh vừa cân
nhắc xem nên mở miệng thế nào, vừa bước về phía trước, chầm chậm từng
đoạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.