GIÓ NGHIÊNG MƯA NHẸ CHẲNG NÊN VỀ - Trang 51

Cha mẹ Đường Gia rất vội. Con trai họ bước vào độ tuổi kết hôn đã lâu,

những người cùng trang lứa đã sớm có con bồng cháu bế, thế nhưng nhà
mình lại không một động tĩnh. Đường Gia ngẫm lại thấy cũng đúng, hai
người bọn họ quen nhau cũng đủ lâu, từ lúc bắt đầu gần gũi, cảm xúc về
nhau đã không cần phải nói thành lời, cô còn gì để từ chối ?

“Duy Nghi, mẹ anh nói tính đến giờ phút này, thành tựu lớn nhất đời anh

chính là theo đuổi được em. Ngẫm lại cũng đúng, nhiều năm qua đi như
vậy, nếu anh còn không đuổi kịp em, chắc sẽ thực sự chết già.” Giọng nói
anh thang thảng nét cười, từng chút một thấm vào đáy lòng Duy Nghi,
“Nếu lúc anh còn trẻ, phong lưu phóng khoáng đầy hứa hẹn, mà vẫn không
mê hoặc được em, vậy sau này anh chẳng còn gì để trông cậy vào nữa.”

Sau đó anh hít sâu một hơi: “Cho nên, chúng ta kết hôn đi.”

Thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào hai bóng người đan cài,

Duy Nghi thấy có một đám công nhân đi ngang qua, không kiêng nể gì
nhìn hai người chòng chọc. Mặt cô ửng đỏ, có chút ngượng ngùng, chôn
mặt trong lòng người đàn ông mình yêu, mềm mại mà bình yên. Sau đó cô
gật gật đầu, rồi tựa hồ để khiến anh yên tâm, lại nhẹ giọng nói một chữ:
“Được.”

Thời tiết tốt như vậy, thật là, gió nghiêng mưa nhẹ lớt phớt bay, dùng

dằng cảnh níu chẳng nên về.

HẾT

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.