GIỜ THỨ 25 - Trang 116

Nàng lấy bó hường trên tay Traian: chàng nhìn chăm chú mấy lọn tóc hung
hung đỏ xòa trên vai, trên áo hàng đen của nàng. Chàng ngắm thân hình
yểu điệu mảnh mai của nàng, rồi nói:

- Nora à! Em biết anh tự hỏi gì mỗi khi anh nhìn em không?

Nàng tươi cười, quay đầu lại nhìn chàng và nghe chàng nói tiếp:

- Anh tự hỏi như thi sĩ Tudor Arghezi đã hỏi: “Mẹ nàng là một bà tiên, một
con hươu, hay một cây sậy? Hột giống nào đã nảy mầm trong người bà?
Hẳn là của một thần linh chớ không phải của người phàm...” Em quá đẹp...
Trong tông tộc em chắc có người lẹ làng như cheo, mắt em láo liên sợ sệt
như mắt sóc, và em cũng yểu điệu dịu dàng như chúng nó. Em chắc cũng
có người thân tộc uyển chuyển như rong biển. Thân vóc em điều hòa cân
đối như cỏ lác. Tánh em hay thay đổi như sự mơn trớn của con mèo Ba Tư.

Eleonora vẫn đứng xây lưng, mặt giấu trong bó bông hường.

Traian hỏi:

- Anh có làm phiền em không?

- Không!

- Tại sao em buồn. Dầu chẳng nhìn cặp mắt em, anh cũng đoán biết. Có
phải tại mấy lời anh nói chăng?

Nàng gượng cười, đáp:

- Không, em chỉ tưởng nghĩ đến dòng họ em và khó tìm thấy ông hoàng, bà
tiên, cheo, sóc, rong biển... trong ấy.

Hai người dùng bữa, chỉ có hai người trong phòng rộng lớn, bàn ghế bằng
danh mộc xưa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.