GIỜ THỨ 25 - Trang 138

Bác sĩ nói: “Để rồi chị tôi sẽ cho anh một ly to, đầy nước!”.

Họ đi ra xa. Khỏi ga, họ đứng lại một lúc, trước dãy xe cộ. Hurtig nói:

- Cẩn thận hơn hết là ta nên đi bộ. Người lái xe có thể nhìn ra chúng ta và
tố cáo. Đừng khờ dại đến đỗi bị bắt khi tới được Budapest!

Họ liền đi bộ. Moritz vác va-li trên vai và xách ở tay. Đồ rất nặng, nhưng
anh đi dễ dàng hơn đêm trước, lúc vượt qua biên giới. Anh nghĩ thầm:
“Chắc đồ này ít nặng hơn là bởi mình đi trên con đường nhựa”, và anh ấn
mạnh bàn chân trên đường nhựa lạnh, vì anh không mang giày. Xe điện
chưa chạy, vì còn sớm. Moritz ngó mấy đèn đường tự nhiên tắt bèn hỏi
Hurtig, ai tắt đèn. Hurtig nổi giận, rầy:

- Đồ con lừa! Đừng nói tiếng Roumain nữa! Ai mà nghe được thì ngồi tù cả
lũ.

- Vậy cấm tôi nói tiếng Roumain sao?

- Không cấm, nhưng người Roumain ở xứ này đều bị đày đi trại giam hết.
Xứ Hongrie nghịch với xứ Roumanie, anh biết chưa?

- Vậy phải nói bằng tiếng gì bây giờ?

Bác sĩ xen vô đáp:

- Nói bằng tiếng Do Thái. Ở Hongrie, dân Do Thái không bị bắt như ở
Roumanie. Tới bây giờ thì chưa thấy có luật bài Do Thái.

Moritz không dám nói tiếng Roumain, nhưng anh cũng không nói tiếng Do
Thái. Anh mệt lử rồi.

Tới nhà bà chị của bác sĩ, ở đường Petofi, thì Moritz mệt luỗi, lảo đảo sắp
ngã vì mấy va-li quá nặng. Anh để nó xuống trước cửa. Một chị ở phụ xách
lên lầu. Moritz đi theo chị vô bếp. Chị này mặc áo xanh, màu áo làm cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.