GIỜ THỨ 25 - Trang 140

nhớ tới nữa. Tối đến, khi đi ngủ, anh nhớ lại, trọn ngày anh không có nói
chuyện với họ tiếng nào. Họ có ăn tại nhà, vì sau buổi điểm tâm anh nhớ
chắc đã rửa nhiều dĩa. Chiều năm giờ uống cà-phê, họ cũng còn ở đó, vì
anh đã rửa năm cái tách. Nhưng anh không nhớ bữa ăn mấy người, vì chị ở
bưng xuống nhà bếp một chồng dĩa, anh lo rửa nên quên đếm. Anh không
ngủ được vì lo lắng. Anh nhớ, hình như số dĩa ít hơn, khi ăn buổi tối.

Anh nghĩ: “Chắc Hurtig đi về nhà bà con rồi”. Anh tiếc sao Hurtig đi mà
không từ giã anh. Nhưng không biết chừng y có ăn buổi tối, mà mình lại
tưởng tượng dĩa ít hơn chăng? Bữa sau, Moritz mới thấy mình đoán trúng.
Hurtig đã đi hôm qua. Chiều đó, y không có dùng bữa ở nhà Nagy. Bác sĩ
và Strul thì còn ở lại. Lối mười giờ, chị Iulisca đem giày của họ xuống và
hai người đánh bóng kỹ lưỡng. Moritz muốn đem giày lên nhà trên, nhưng
chị ở cản anh và xách đem lên một mình. Lúc trở xuống nhà bếp, chị nói:

- Bà chủ cấm tôi đừng để cho anh lên nhà trên. Tính bà như vậy đó. Bà cứ
sợ bị ăn cắp đồ.

(58)

Trưa lại, bác sĩ Abramovici kêu Moritz lên phòng văn, và biểu:

- Anh xách va-li này và đi với tôi.

Moritz vui mừng vì thấy bác sĩ không quên anh.

Ra tới đường, bác sĩ nhìn anh rồi giận dữ, hỏi:

- Tại sao anh đi chân không?

Moritz hổ thầm, nhưng anh không có giày. Anh dòm chung quanh thấy
những người đi đường không ai đi chân không cả. Anh cúi đầu lầm lũi đi.
Anh ngó kỹ từng cặp chân mỗi người qua lại. Ai ai cũng mang giày hoặc
mang ủng. Anh thẹn quá, muốn đất sụp chôn anh cho rồi. Anh tìm cách để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.