GIỜ THỨ 25 - Trang 142

Bác sĩ nó:

- Đây là 20 pengoes để trả công anh. Số tiền này nhiều. Ở đây phải làm
trong một tuần lễ mới lãnh số tiền này được. Anh chỉ có vác va-li trong vài
giờ mà lãnh được tới bấy nhiêu đấy.

Moritz không hề nghĩ đến việc đòi tiền vác va-li bao giờ. Anh làm việc
không phải vì tiền, nhưng bác sĩ cứ đưa hoài, thành thử anh phải lấy cất vô
túi áo. Bác sĩ nói tiếp:

- Điều quan trọng hơn hết là đem anh được ra khỏi trại giam và dẫn anh đến
đây. Nếu chúng tôi không giúp anh vượt khỏi trại giam, thì chắc anh sẽ chết
rục trong ấy. Nhưng tôi không đòi công anh chút gì, bởi tôi không phải là
người đi kể ơn đã làm giùm cho người khác.

(60)

Moritz ở Hongrie được một tuần. Ngày ngày anh đều làm công việc như
buổi ban đầu: đi chợ với Iulisca, bửa củi, đổ rác và rửa chén. Chiều, anh rửa
nhà bếp, lau gạch và nấc thang lầu.

Một buổi sáng chúa nhựt, Nagy gặp anh trong hành lang, bèn gắt gỏng hỏi:

- Mầy chưa tìm được chỗ làm sao? Đã một tuần nay mầy ăn ở đây. Bộ
muốn tao nuôi mãn đời à?

Rồi y đi ra, không nói gì thêm. Moritz ăn năn sao không đi kiếm việc làm.
Chính anh cũng không nghĩ đến nữa. Anh tưởng làm như vậy thì kể như
anh là người giúp việc trong nhà Nagy rồi.

Anh tự mắng: “Sao mình ngu dại đến thế, chẳng lo kiếm chỗ làm. Họ nói
có lý. Họ không thể nào nuôi mình hoài!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.