GIỜ THỨ 25 - Trang 143

Chiều bữa đó, anh nói chuyện với Iulisca, chị hứa kiếm giùm công việc cho
anh. Chị có quen một người làm công trong xưởng sô-cô-la. Chị nói:

- Rồi anh đem sô-cô-la về cho tôi nghe. Trừ phi anh đem cho ai khác!

Moritz lấy làm buồn mà thấy Iulisca nghi ngờ mình như thế, nên nói:

- Làm sao tôi cho cô nào khác được? Tôi lãnh bao nhiêu sẽ đem về cho chị
hết, tôi cũng không ăn nữa.

Đêm ấy, Moritz chiêm bao thấy được vô làm ở xưởng sô-cô-la.

Ngày sau, bác sĩ từ giã chị và anh rể để ra đi. Moritz vác va-li ra ga và đem
lên toa xe có giường nằm. Anh hỏi:

- Ông đi đâu xa lắm sao?

- Qua Thụy Sĩ. Tôi cần nghỉ vài tuần rồi mới sang Mỹ.

Khi xe sắp chạy, bác sĩ bắt tay Moritz. Anh đỏ mặt vì hành khách đều ngó
bác sĩ đang bắt tay anh, anh là một người không có mang giày. Xe chạy,
bác sĩ còn nói với qua cửa sổ:

- Chào anh Yankel! Tôi không quên anh đâu. Tôi sẽ cố giúp anh.

Moritz đáp lại:

- Chào ông!

Đến khi xe chạy khuất xa, anh cảm thấy bị bỏ rơi, trơ trọi nhứt thế gian,
liền khóc thầm. Hurtig và Strul đi mà không thèm từ giã anh. Bây giờ bác sĩ
cũng ra đi. Anh đứng thật lâu ở sân ga. Không lúc nào bằng lúc này, anh
thấy anh là người cô thân nơi xứ lạ. Nhưng nhớ tới xưởng sô-cô-la, anh liền
nguôi ngoai. Anh đi về nhà. Dọc đường Petofi, anh tính thầm: “Chừng vô
làm được, ta sẽ mua tặng Iulisca một xâu chuỗi bằng pha-lê”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.