GIỜ THỨ 25 - Trang 288

quyết định sẽ thuật lại cặn kẽ đời nàng, van xin, khẩn cầu viên sĩ quan cứu
vớt nàng như nói với một người anh ruột.

Trên vách phòng làm việc của viên cai trại treo đầy hình ảnh chụp trong các
trại giam Đức. Nora đứng xem. Bức ảnh nào cũng to lớn bằng cỡ vách
tường, chụp cảnh người chết chóc, kẻ treo cổ, kẻ đói khát; cảnh đoàn tội
nhân mặc bộ đồ sọc rằn của nhà tù; cảnh thây chất thành đống, những cột
xử giảo sắp dài, cả dọc xe cam-nhông đầy nhóc thây đàn bà.

Nora quên phứt mình đang ở đâu. Nàng tưởng như ở trong trại diệt trừ Do
Thái của nước Đức Quốc xã.

Nàng ngó Trung úy có bộ tóc hoe đỏ, ngồi ở bàn viết. Nàng đưa mắt van
lơn như cầu khẩn để được cứu khỏi bị diệt trừ, bị chết đói, bị bỏ vào phòng
hơi ngạt, hoặc bị tra tấn. “Tôi đây là Do Thái cũng như ông! Xin cứu tôi
với!” Không bao giờ nàng cảm thấy nàng là Do Thái hơn lúc này. Nàng
kêu:

- Trung úy!

Tiếng nàng run rẩy. Cổ nghẹn ngào. Nước mặt chận ngang cổ họng, nàng
không nói ra lời.

Viên sĩ quan xẳng xớm quát to:

- Mầy không được nói, trước khi tao hỏi.

Nora cắn môi hối hận, làm thinh chờ.

Viên sĩ quan đọc, mà không ngó nàng, rồi nghiêm nghị hỏi:

- Mầy tên Eleonora West Koruga hả? Có phải mầy không? Chồng mầy
cũng bị bắt phải không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.