GIỜ THỨ 25 - Trang 303

- Xe cam-nhông thường thường chỉ chở được mười hoặc mười hai người,
mà họ muốn chất đến bảy chục. Làm sao bây giờ? Anh có nghe nói đến
định luật “bất khả thấu nhập thân thể con người” chưa?

Moritz không trả lời. Anh đang run. Traian chăm chỉ xem bọn lính xếp tù
nhân lên chiếc cam-nhông đầu tiên. Trước hết, họ cho bốn chục người lên.
Thấy thì không còn chỗ cho người nào nữa hết. Bọn lính bèn lấy cây đập
mấy tù nhân trên xe, họ đứng khít lại nhau. Bọn lính cho leo lên mười
người nữa. Và cây lại nện bổ vào bọn tù, tốp mới lên dồn ép vào mấy người
trước: như thế, lại có chỗ. Bọn lính lại cho lên thêm mười người nữa. Bây
giờ, người ta dám thề rằng chẳng còn chỗ nào hết, dầu cho một đứa con nít!
Thì bọn lính liền trở bá súng đập tưới vào đám tù. Và thêm mười người nữa
leo được lên xe.

Trọn nhóm bảy chục người, không còn ai ở dưới đất. Tất cả đều lên trọn đủ
trên xe. Lính ngừng đánh. Xe chờ lịnh chạy. Traian nắm tay Moritz leo lên
một xe cam-nhông khác. Hai người không muốn bị lạc nhau.

Traian nói:

- Anh Moritz à! Không có luật nào tuyệt đối cả. Cho đến vật lý học cũng
chẳng có định luật bất di bất dịch. Khoa học này quả quyết rằng “hai vật
không thể cùng một lúc chiếm cùng một chỗ trống không gian”. Mà ở đây,
bảy người chiếm có một chỗ của một người. Như vậy làm sao còn tin vật lý
học nữa được? Anh có nghe nói đến họa sư Picasso chăng?

Moritz trả lời, tiếng hơi ngộp:

- Không!

Traian to lớn, thở được. Moritz nhỏ quá, đầu anh bị kẹp giữa các ngực.
Buồng phổi bị ép sát đến không còn chứa đựng được một hớp hơi. Anh nói:

- Tôi ngộp quá!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.