GIỜ THỨ 25 - Trang 42

- Thôi bán lại cho lính chữa lửa đi. Họ có nuôi ngựa, họ sẽ nuôi luôn. Ở
trong khám không chỗ nhốt ngựa.

Ông biện lý mỉm cười, tỏ dấu cám ơn viên hiến binh đã gỡ rối cho mình.
Ông không biết phải xử trí làm sao với mấy con ngựa ấy. Ông mới đổi tới
đây vài ngày. Ông tên là Damian, và đây là vụ án thứ nhứt của ông.

Đến trưa, khi ông sắp sửa đi ăn, thì có tin báo Iordan nhảy cắm đầu xuống
sàn xi-măng, định tự tử. Tờ phúc trình của viên chủ ngục như sau:

“Tên tội đã khai tại nhà thương rằng y muốn tự tử vì không thể chịu được,
khi nghĩ đến mấy con ngựa thuần giống á-rạp của y chết đói, chết khát!
Nghe đâu y là một tay cuồng nhiệt mê thích ngựa. Bịnh tình y trầm trọng”.

Cùng một lúc ấy, lại có tờ phúc trình cho hay: “Iolanda, vợ y, đã chết”.

Ông biện lý Damian thấy lợm giọng. Nơi tiệm ăn, trước khi ngồi bàn, ông
rửa tay thật sạch sẽ với nước lạnh và xà-bong. Ông nghĩ: “Luật pháp sẽ xử
Iordan về tội đánh chết vợ. Đánh đập người, hay quý ngựa hơn người
không phải tội trọng của y, đó chỉ là kết quả của một tâm trạng. Sự dã man
mới là tội nặng duy nhứt của Iordan. Cũng như mọi kẻ dã man, y coi rẻ con
người đến đỗi hủy diệt mạng người. Về trọng tội ấy, do đó gây ra các tội lỗi
khác, chẳng luật pháp nào trừng trị bao giờ. Sự dã man chỉ là một trạng thái
bất hợp pháp trong vài trường hợp riêng biệt thôi”.

(13)

Suzanna đi bộ được vài cây số ngàn, rồi ngồi xuống lề đường. Nàng nóng
hầm và mệt nhừ, nàng nói:

- Iani ơi! Em không rán nổi nữa!

Nàng nằm dài trên cỏ. Ở đây mới nửa đường ra tỉnh. Moritz để nàng ngủ,
và chờ coi có xe nào chạy ngang đặng chở nàng. Nhưng chỉ thấy toàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.